"Bé con à, em định dùng tài hùng biện rồi sao?” Nơi hồng hồng nhô lên trên ngực cô sớm đã đứng thẳng vì bàn tay Dạ Thiên Ưng ở trên đó.
Cô biết mình không thể đối nghịch lại với sự trêu chọc của Dạ Thiên Ưng! Nhẫn nại!! Cắn chặt khớp răng, không để ý tới lời nói của anh.
Ai ngờ Dạ Thiên Ưng càng ngày càng lớn mật.....
Nhếch miệng cười xấu xa, Dạ Thiên Ưng từ từ dán lại gần người cô, đầu lưỡi khẽ chạm vào vành tai cô.
Chỉ một thoáng, cả người Ngô Hiểu Dao như có dòng điện chạy qua, cơ thể run rẩy, theo bản năng nắm lấy bắp đùi mình. Muốn mượn sự đau đớn nơi ấy, để khiến mình quên đi tư vị mập mờ này......
‘ Tinh —–’
Đang lúc hai người ‘chơi’ quên mình thì tiếng chuông báo kết thuốc giờ học vang lên......
Bàn tay Dạ Thiên Ưng đang thăm dò trong quần áo cô rút ra: "Thật đáng tiếc, lần sau chơi tiếp." Anh cười xấu xa, xoay người đi ra khỏi lớp học......
Cả người Ngô Hiểu Dao giống như không có xương, vô lực nằm trên bàn, thở hổn hển.
Anh thật xấu! Mỗi lần đều khiến cho cô đỏ mặt tới tận mang tai, chân tay cô rã rời mời dừng cuộc chơi!!! Ghét! Ghét! Anh ghê tởm chết đi được!! (Thế mà có người thướng *liếc* )
"Dao Dao? Cậu không sao chớ?" La Bích Nghi chăm chú đọc sách nãy giờ, căn bản không biết tiết mục giáo viên đùa giỡn học sinh bên cạnh mình.
"Không có...... Không có việc gì." Dần Dần lấy lại nhịp thở bình thường, cô khẩn trương đáp lại sự lo lắng của La Bích Nghi.
Đang lúc này, Lăng Thánh Quân chợt đi tới bên người cô, cúi người lẩm bẩm một câu bên tai cô: "Màn biểu diễn đặc sắc thật đấy, ha ha ha ha!!!"
Nghe câu nói của Lăng Thánh Quân, Ngô Hiểu Dao xấu hổ không thôi, không dám ngẩng đầu lên.
Ngồi ở đó mà Lăng Thánh Quân cũng có thể thấy được, có nghĩa rằng còn nhiều khác có thể thấy được hay không? Quả thật cô không dám nghĩ nhiều hơn nữa.
Đều do cái tên Dạ thiên Ưng kia khiến cô trở nên cuống cuồng! Nhưng......Chỉ cần kiên trì một ngày nữa thôi! Ngày mai Dạ Thiên Ưng sẽ rời đi.
☆★☆★☆★☆★
Trong thời gia cô nhìn bóng lưng Dạ Thiên Ưng rời đi khỏi lớp học, cô sợ một ngày nào đó anh ta cũng sẽ tập kích mình thì chết!
"Dao Dao, hôm nay cậu sao thế? Giống như bị hồi hộp ấy?" La Bích Nghi tò mò hỏi cô bạn mình.
Quả thật, cả ngày hôm nay Ngô Hiểu Dao có gì đó là lạ, cả người hoang mang sợ hãi, lo lắng không thôi, giống như đang trốn người nào đó vậy.
La Bích Nghi cũng không rõ lắm, nhưng cậu ấy càng không rõ ràng hơn nữa: "Không có...... Không có việc gì, mình đi thư viện trước!" Nói xong, cô cất bước chạy về hướng thư viện trường.
Thư viên ở trường Đại học rất đẹp, nhưng thư viện ở trường Đại học Chánh Pháp Nhật Bản cũng đẹp hơn gấp nhiều lần. Trên giá sách có đầy đủ tất cả mọi loại sách thì không nói thêm làm gì, điều đăch biệt ở đây, chỗ đọc sách dành cho sinh viên kiêm thêm quán café.
Nơi này có những cái bàn chữ nhật rất to, chỗ ngồi là ghế salon, vì thế việc đến đây đọc sách là một sự hưởng thụ cực kỳ tuyệt vời.
Sau khi cô mượn một quyển sách, chạy vào trong phòng, tìm một cái ghế salon cạnh cửa sổ nghiêm túc ngồi đọc nó. Cả phòng đọc hơi ít người, ước chừng chỉ có 8,9 người mà thôi.
Đang lúc Ngô Hiểu Dao tập trung tư tưởng đọc sách, lại có cảm giác có người ngồi xuống hướng đối diện với mình, ngẩng đầu ngó thử ai......
Là Lăng Thánh Quân! Đây là nghĩa gì?
"Hi!" Lăng Thánh Quan cười tươi rói chào hỏi cô.
Không để ý đến lời thăm hỏi của Lăng Thánh Quân, cô khẩn trưởng nhìn hết chung quanh, hiện tại Lăng Thánh Quân lúc nào cũng như hình với bóng với Dạ Thiên Ưng, nếu Lăng Thánh Quân tới đây, có phải cái người tên Dạ Thiên Ưng đó cũng tới đây hay không?
Ngay lúc Ngô Hiểu Dao tìm kiếm một người nào đó, một âm thanh trầm thấp vang lên sát tai cô: "Bé con, tìm anh à?"
Chỉ một thoáng, Ngô Hiểu Dao giật mình, không dám quay đầu lại! Cô biết đó là Dạ Thiên Ưng! Là anh ta đấy! Chết!
Trước kia, cái âm thanh trầm thấp nền cực kỳ mê người, bây giờ mà cô nghe thì chỉ thấy nó giống tiếng gọi của quỷ thần.
Chạy mau! Phải chạy mau!!! Nếu không Dạ Thiên Ưng lại tập kích mình!
Dạ Thiên Ưng nghiêng người ngồi xuống bên cạnh cô.
Liếc Dạ Thiên Ưng bên cạnh, sỡ hãi ngập tràn, Ngô Hiểu Dao nói ra một câu mà lắp ba lắp bắp: "Em...... Em...... Em có việc đi trước!" Khẩn trương nói hết câu, cô nhanh chóng đứng lên muốn đi.....
Nhưng kia Dạ Thiên Ưng nhanh chóng giữ lấy cánh tay cô, tà mị cười cười: "Thầy vừa tới mà em đã đi à? Thật không có lễ phép!" Nói xong, anh mạnh mẽ kéo cô ngồi xuống.
Lần này coi như cô khóc không ra nước mắt, ngàn vạn lần tránh, vẫn không thể tránh được lòng bàn tay của Dạ Thiên Ưng. Đến thư viện cũng đuổi kịp! Nếu ở đây Dạ Thiên Ưng xuống tay, hoàn cảnh tự nhiên, người thì thưa thớt! Anh ta có phải là giáo viên không? Là sắc ma mới đúng!
"Bé con,nét mặt của em có vẻ rất hưng phấn, chẳng lẽ đang chờ mong cái gì sao?" Nghe câu hỏi hài hước của Dạ Thiên Ưng, cô im lặng triệt để. Cô không hưng phấn mà là khủng hoảng! Cô đau ngu mà đi chờ đau khổ chứ.
"Thâyd, không......" Ánh mắt khẩn trương liếc chừng, Ngô Hiểu Dao hạ thấp giọng khẩn cầu: "Thiên Ưng, anh tha cho em đi, em thật sự không muốn làm thư ký cho anh đâu!"
Bây giờ Dạ Thiên Ưng có nghĩ đến vấn đề này không? Anh nhất định phải khiến Ngô Hiểu Dao nghe theo lời của mình. Hơn nữa cái này chỉ thuộc về cô bạn gái nhỏ của anh, làm sao anh có thể bỏ qua cho cô?
Khôi phục vẻ mặt nghiêm túc, Dạ Thiên Ưng sờ sờ cuống họng: "Bé con, chú ý vào sách đi, đừng nghĩ đến chuyện tình cảm trongt hư viện!"
"............"
Người này tốt thật, Dạ Thiên Ưng chính thức khiến cô tổn hại thân thể lẫn tinh thần rồi. Quá mất mặ, làm tới làm lui, thì ra trong đầu cô mới nổi ra những ý tưởng ‘dâm loạn’ sao?
Được! Cô phục! Dạ Thiên Ưng này quá ghê gớm!
Ngô Hiểu Dao lật sách ra, nhu cái miệng nhỏ nhắn nhìn quyển sách trên tay. Dạ Thiên Ưng bên cạnh cũng nghiêm túc gục đầu đọc sách.
Chẳng lẽ là mình hiểu lầm anh? Chẳng lẽ trong đầu mình chứa toàn mấy cái ý nghĩ đó? Nhìn Dạ Thiên Ưng nghiêm túc đọc sách, Ngô Hiểu Dao nghi hoặc đối với bản thân mình.
Sự lo lắng trong lòng cũng từ từ buông lỏng.....