Trận đấu sắp bắt đầu, Thích Vi lấy dây lưng đưa cho Thích Ngọc Lâm buộc lấy cổ tay áo, ống quần, giúp cho hắn nhẹ nhàng một chút. Sau đó lại nghiêm túc nói:“Không được thua, nếu thua xem muội xử huynh thế nào!”
Thích Ngọc Lâm nói:“Hừ, võ nghệ bản công tử đi so với võ Trạng Nguyên còn được, mấy cái này … chỉ là chút trò vặt!” Hắn quay đầu cười nói: “Mộ Quân thay ta nổi giận đi!”
“Thích công tử cần gì phải nổi giận?” Cầu Mộ Quân nói.
Thích Ngọc Lâm nghe xong đắc ý cười cười, nói với Thích Vi:“Nhìn xem, nhìn xem! Bản lĩnh của bản công tử vừa nhìn đã biết!” Trận đấu bắt đầu, Thích Ngọc Lâm nhảy lên, đi lên trên đài.
Tham gia thi đấu tuy rằng đại bộ phận đều là nam tử trẻ tuổi, có vài người có chút võ nghệ, võ công Thích Ngọc Lâm đương nhiên không như Sở Mộc Thanh, Đoàn Chính Trung, nhưng ở đây còn có thể ứng phó tự nhiên, một đường qua ngũ quan, trảm lục tướng(1), tiếp tục tiến lên.
Nhìn thành tích hắn, Thích Vi cao hứng thay hắn, lại lo lắng nhìn người chạy song song bên cạnh hắn.
Sắp đến đích cuối, Thích Ngọc Lâm cùng một người bên cạnh đấu nhau ở trên đài, làm cho Thích Vi gấp đến độ nhảy dựng lên.
Cuối cùng vẫn là Thích Ngọc Lâm thắng, đạp người bên cạnh xuống, một mình đi đến đài cao nhất, bắt tú cầu.
Phía dưới tiếng hoan hô vang dội, đồng loạt hô:“Ném tú cầu, ném tú cầu!”
Thích Ngọc Lâm quay đầu nhìn đám người bốn phía phía dưới, sau đó chuyển tầm mắt nhìn tới phía các nàng, hoặc nói đúng hơn là nhìn nàng. Cầu Mộ Quân khẩn trương, có xúc động muốn bỏ chạy.
Nàng giống Thích Vi chỉ nghĩ đến phần thưởng, lại không nghĩ rằng còn có quả tú cầu. Hắn sẽ không thật sự ném tú cầu cho nàng chứ? Hắn có thể chơi đùa, nhưng nàng thì sao? Nếu tiếp tú cầu thật thì sao có thể giải thích với cha mẹ, trong tiếng hoan hô vang dội nàng phải nói thế nào?
Trong lòng Cầu Mộ Quân cầu nguyện hắn có thể cầm tú cầu đi xuống, hoặc là nhìn ra chỗ khác, nhưng mắt lại thấy hắn dùng lực ném tú cầu, tú cầu kia đúng là đang bay tới phía mình.
Nàng cuống đến mức không có phản ứng đứng bất động tại chỗ, mắt thấy tú cầu sẽ rơi xuống, có bóng người đột nhiên bay qua, tiếp được tú cầu ở giữa không trung.
Người nọ cầm tú cầu chậm rãi hạ xuống đất, Cầu Mộ Quân kỳ lạ nhìn về phía hắn, tầm ba mươi tuổi, bề ngoài lạnh lùng, bộ dáng giống tướng lĩnh.
“Đại ca!” Thích Vi lắp bắp kinh hãi hô. Cầu Mộ Quân mới biết thân phận của hắn, thì ra lại là một người của Thích gia.
Thích Ngọc Lâm từ trên đài cao phi thân xuống, đi đến trước mặt Thích Sóc Ly không vui nói:“Cướp tú cầu của đệ làm cái gì, muốn làm tân nương của đệ sao? Đại ca, nhiều năm như vậy đệ mới phát hiện thì ra huynh là người ghê tởm như vậy, chúng ta ở cùng nhau là loạn luân đấy!”
Thích Sóc Ly nghiêm túc nói:“Hồ nháo! Cầu này có thể ném loạn sao? Đệ không thể cưới! Cho dù đệ thực sự muốn cưới vợ, Thích gia có thể để cho một quả cái tú cầu chọn con dâu sao? Đệ làm thế không phải đùa giỡn thanh danh cô nương nhà người ta sao!” Nói xong, quay đầu nhìn nhìn, vứt tú cầu cho một nam tử tuổi còn trẻ, nói:“Quả cầu này, coi như là ngươi cướp được.”
Nam tử trẻ tuổi cao hứng nói:“Thích Tướng quân nói, cầu này xem như ta cướp được!”
Bốn phía lại ầm ĩ, Thích Ngọc Lâm giận dữ nói:“Đáng thương ta vất vả nửa ngày, nửa đường nhảy ra tên Trình Giảo Kim (2), thật xui xẻo.”
Thích Sóc Ly liếc hắn, lại nhìn nhìn Thích Vi nói:“ Trở về sớm một chút!” Nói xong, liền đi.
Nhìn bóng dáng hắn rời đi, lại nghe lời hắn vừa nói với Thích Ngọc Lâm, Cầu Mộ Quân gần như có thể kết luận hắn là người tốt. Bây giờ ba người con của Thích gia nàng đều gặp qua, Thích Vi - hồn nhiên lương thiện, Thích Ngọc Lâm - phong lưu không kềm chế được, còn có vừa rồi, Thích đại công tử - chính khí nghiêm nghị, bọn họ dường như cũng không phải người xấu, vậy Thích Tĩnh thì sao?
Lúc này ông chủ quán rượu đi đến trước mặt Thích Ngọc Lâm nói:“Thích nhị công tử, thất thải tú cầu tuy rằng Thích đại công tử cho người khác, nhưng phần thưởng này là của ngài, phần thưởng “Đại hội Khất thải” hôm nay là [ Ngọc hà ].”
Thích Vi vừa thấy phần thưởng kia, cao hứng nói:“Cám ơn ông chủ! Thật đẹp!”
Thích Ngọc Lâm tiếp nhận phần thưởng từ tay người đằng sau ông chủ quán rượu, còn chưa ôm ổn đã bị Thích Vi ôm đi.
Lúc này chung quanh tiếng hoan hô ầm ĩ, Cầu Mộ Quân quay đầu đi, chỉ thấy trên bầu trời rơi xuống đầy cánh hoa, tất cả mọi người lùi về hai bên, ở giữa chỉ còn hai người, là nam tử trẻ tuổi vừa rồi được Thích Sóc Ly đưa tú cầu cho, cùng một cô nương tầm mười tám, cúi đầu muốn trốn trong đám người, lại bị người đẩy ra phía trước.
Ba bà mối đi ra phía trước, hô to một tiếng nói:“ Công tử bố trang (cửa hàng quần áo) Trương gia ở Thành nam, cầu thân với con gái Hoắc lão thành Nam!”
Thất Tịch, Ngân Hà, Ngưu Lang Chức Nữ, ánh trăng, đóa hoa, trăm ngàn người chúc phúc, ngay cả Cầu Mộ Quân cũng có chút hâm mộ. Hôm nay là ngày tất cả nam nữ trẻ tuổi thả lỏng nhất, ngày được chờ mong nhất, bọn họ tự mình đính hạ việc hôn nhân, so với cha mẹ đính hạ đương nhiên tốt hơn...... Dường như, mọi người đều chờ mong sự tình tốt đẹp. Buổi tối như thế này, đính hạ việc hôn nhân, ai cũng ủng hộ, thậm chí chỉ cần là nam tử tung tú cầu, chỉ tên, mọi người đều hi vọng vị nữ tử kia có thể đáp ứng, sau đó thúc đẩy một đoạn giai thoại.
Cầu Mộ Quân ngẩng đầu, nhìn Ngân Hà xa xôi đột nhiên nhắm hai mắt. “Lưỡng tình nhược thị cửu trường thì, Hựu khởi tại triều triều mộ mộ?”
(Tình xưa nếu mãi còn yêu,Cần chi sớm sớm chiều chiều bên nhau ---- Trích bài “Thước Kiều Tiên” (鵲橋仙) – Tần Quan (秦觀))
Nàng không hy vọng xa vời cùng Đoàn Chính Trung sớm sớm chiều chiều, thậm chí cũng không hy vọng xa vời có thể cùng hắn “lưỡng tình”, chỉ hy vọng, ở một khắc này nàng nhớ hắn, nhớ đến rơi lệ, trong lòng hắn cũng có một chút bóng dáng của nàng.
Nam tử trẻ tuổi cùng cô nương kia cuối cùng vẫn đính hạ việc hôn nhân. Mẹ của cô nương kia ngay bên cạnh nàng, lúc này liền gật đầu. Người của quán rượu cũng đi gọi cha mẹ nam tử kia đến, ở trong sự chờ đợi của mọi người, cha mẹ nam tử cũng đáp ứng việc hôn nhân này. Sau đó, ông chủ quán rượu lại thay hai nhà đề nghị ngày thành thân, mười lăm tháng tám. Ngày thành thân được quyết định, “Đại hội Khất thải” lại một lần nữa giúp một đôi đính ước, nhân duyên tốt đẹp có thể làm cho người ta thảo luận ba ngày.
“Đại hội Khất thải” chấm dứt, lòng Cầu Mộ Quân không ngừng bất an, trên mặt tuy vẫn mỉm cười cùng bọn Thích Vi đi khắp những nơi thú vị nhưng trong lòng vô cùng phiền muộn. Đến tận đêm khuya, tất cả mới chấm dứt.
Thời gian không còn sớm, Thích Vi cũng vội vàng trở về, Thích Ngọc Lâm liền thuê xe ngựa đưa Cầu Mộ Quân đi, nhìn nàng lên xe ngựa, huynh muội hai người mới trở về.
Nữ nhân duyên......
Vì sao nàng mười chín tuổi, ngay cả quyền lợi hy vọng nhân duyên xa vời cũng không có? Vì sao nàng cùng Đoàn Chính Trung còn chưa bắt đầu đã kết thúc.
Đoàn Chính Trung, ta muốn hỏi lại chàng có yêu ta hay không, ta vẫn hỏi, vẫn hỏi, vẫn hỏi chàng có yêu ta hay không, đến tận khi chàng nói yêu.
(1) Qua ngũ quan, trảm lục tướng: Qua 5 cửa ải hạ 6 viên tướng
Câu này từ tích “Quá ngũ quan, trảm lục tướng” của Võ Thánh Quan Vũ năm xưa liên tiếp qua 5 cửa ải hạ 6 viên tướng của Tào Tháo, cuối cùng chạy thoát về với Lưu Bị.
Quan Vũ qua Đông Lĩnh quan trảm Khổng Tú, qua Lạc Dương thành trảm Hàn Phúc và Mạnh Thản, qua Nghi Thủy Quan trảm Biên Hỉ, qua Huỳnh Dương thành trảm Vương Thực, qua Hoàng Hà đô khẩu trảm Tần Kỳ
(2) Trình Giảo Kim là khai quốc công thần của nhà Đường (Trung Quốc). Nhưng sau tên ông thường dùng để chỉ người chuyên đi phá bĩnh việc của người khác