Trong lòng Cầu Mộ Quân khó chịu, hỏi:“Vậy vì sao ngươi...... một ngày trước còn nói lời ngon tiếng ngọt với ta, ngày sau lại cùng nữ nhân khác...... Nếu đây là cách ngươi yêu, vậy ngươi muốn ta thừa nhận tình yêu của ngươi thế nào đây?”
“Đó là do ta......” Thích Ngọc Lâm nhắm mắt lại đau khổ nói:“Thật ra lúc trước ta đã muốn kết hôn với nàng, nhưng ta luôn phân vân ta có thể hối hận, có thể không chịu nổi trói buộc hay không...... Đến khi… đến ngày đó nhìn thấy bóng dáng nàng dứt khoát rời đi, ta mới biết được ta sẽ không hối hận, vĩnh viễn sẽ không.”
“Vậy ngươi có thể xác định nếu ta và người bắt đầu một lần nữa, ngươi có thể chỉ chuyên tình với một mình ta không?” Cầu Mộ Quân bình tĩnh nói.
“Không chỉ ta không thể tin tưởng ngươi, chỉ sợ ngay cả chính bản thân ngươi cũng không tin được? Ngươi trời sinh lãng tử, trời sinh nhiều tình nhân, bắt buộc ngươi đem trái tim cùng thân thể trung trinh với một nữ tử bình thường, thật sự là quá khó khăn cho ngươi rồi.”
Cầu Mộ Quân nói xong, đứng lên đi ra cửa phòng.
“Mộ Quân—“ Thích Ngọc Lâm vội đứng dậy kêu lên.
“Còn có --” Cầu Mộ Quân quay đầu, mở miệng nói:“Nguyên nhân thực sự mà Đoàn Chính Trung bỏ ta, là vì khi ta còn là Đoàn phu nhân bị người cường bạo, ta đã sớm không còn trong sạch.”
Trong phòng lặng ngắt như tờ, Cầu Mộ Quân đứng trong chốc lát mới đi ra cửa.
“Ta không ngại!” Thích Ngọc Lâm ở phía sau nàng nói.
Cầu Mộ Quân run lên, nói:“Ta ngại. Ta không chỉ ngại bản thân mình, cũng ngại quá khứ của ngươi, sự đa tình của ngươi, tính tình phong lưu của ngươi, còn câu nói ‘Vĩnh viễn không hối hận’ của ngươi ta cũng không tin được.” Nàng nói xong, ra khỏi phòng, đóng cửa lại.
Thích Ngọc Lâm, xin lỗi. Nàng nói thầm trong lòng.
Hi vọng có một ngày, ngươi có thể gặp được một người ngươi thật lòng yêu thương, hơn nữa người đó cũng thật lòng yêu ngươi. Ngươi thật sự không nên yêu ta, yêu ai cũng không nên yêu ta.
Cầu Mộ Quân từng bước một đi xuống thang lầu, cúi đầu đi qua trước mặt Thích Vi đang đứng dưới lầu chờ mong nhìn nàng, ra khỏi quán trà. Có lẽ, tất cả đã xong rồi. Nàng cùng Thích Ngọc Lâm và Thích Vi. Nàng quả nhiên không nên kết bạn với người Thích gia, quả nhiên nên ngoan ngoãn ở nhà làm đại tiểu thư.
Mặt trời bên ngoài thật chói mắt, thật ấm áp, khiến người ta đố kị với ánh sáng của nó. Lẫn vào đám người trên đường cái, nhớ tới bộ dáng đau lòng của Thích Ngọc Lâm, nàng phát giác mình lại có cảm giác muốn khóc. Nhưng nàng có tư cách gì mà khóc, tất cả đều do nàng tạo thành, nàng khóc cái gì?
Trong quán trà Thấm Nhã, Thích Ngọc Lâm bay nhanh từ lầu hai xuống, ra khỏi quán trà lại không thấy bóng dáng Cầu Mộ Quân đâu, hắn lo lắng bay đến lan can tầng hai quán trà.
“Mộ Quân—“ Thích Ngọc Lâm nhìn đám người mờ mịt, ở trên tầng la lớn. “Mộ quân, Cầu Mộ Quân”
Người phía dưới ngẩng đầu lên, thấy trên lầu quán trà sang trọng nhất kinh thành công tử phong lưu số một – Thích Ngọc Lâm đang hô lớn khuê danh Cầu đại tiểu thư vừa bị thái giám tổng quản trong cung đuổi về nhà, không khỏi đều cảm thấy kỳ lạ.
Cầu Mộ Quân quay đầu lại, thấy Thích Ngọc Lâm đứng ở trên cao.
“Mộ Quân, gả cho ta đi.” Thích Ngọc Lâm thấy Cầu Mộ Quân quay đầu trong đám người, nhìn nàng la lớn. Người chung quanh theo ánh mắt hắn nhìn về phía Cầu Mộ Quân, những người bên cạnh nàng đều không hẹn mà cùng tản ra. Cầu Mộ Quân hóa đá tại chỗ, nhìn hắn chằm chằm.
Thích Ngọc Lâm hô:“Mộ Quân, cho ta thêm một cơ hội, ta muốn toàn bộ người trong Kinh thành làm chứng cho ta, ta - Thích Ngọc Lâm, từ nay về sau tuyệt đối không đến nơi phong hoa, không bao giờ cùng nữ nhân khác dây dưa không rõ nữa, ta chờ nàng, chờ nàng đồng ý gả cho ta --”
“Tử sinh khế khoát, Dữ tử thành thuyết. Chấp tử chi thủ, Dữ tử giai lão.......”
(Lúc tử sinh hay khi cách biệt, Chẳng bỏ nhau lời quyết thệ rồi. Cầm tay nàng hẹn mấy lời: "Sống bên nhau mãi đến hồi già nua". – Hán Quảng – Khổng Tử)
“Mộ Quân, xin nàng cho ta cơ hội, để cho ta chờ nàng!”
“Mộ Quân--”
“Thích nhị công tử điên rồi à, sao đột nhiên......”
“Đây không phải điên, đây là động chân tình!”
“Cầu tiểu thư quả nhiên lợi hại!”
Người chung quanh đều cảm thán bắt đầu nghị luận, Cầu Mộ Quân ngẩng đầu nhìn người đứng ở trong lan can, nước mắt rốt cục nhịn không được chảy ra.
“Mộ Quân, ta yêu nàng, thật sự yêu nàng --”
“Xin nàng, xin nàng để cho ta yêu nàng!”
“Ta - Thích Ngọc Lâm muốn rửa sạch quá khứ, chờ Cầu Mộ Quân gả cho ta, xin mọi người làm chứng cho ta!”
“Được, lão phu làm chứng cho ngươi, nếu ngươi có thể vì nàng mà thay đổi, lão phu sẽ cùng ngươi đến Cầu phủ cầu hôn!” Trong đám người một lão giả khoảng sáu bảy mươi tuổi, thần thái sáng láng nhìn Thích Ngọc Lâm, lớn tiếng nói.
“Ta cũng làm chứng cho Thích nhị công tử, ta thay Cầu tiểu thư giám sát hắn!” Một tiểu ăn xin mười sáu mười bảy tuổi ven đường nhìn về đám người la lớn.
“Chúng ta cũng làm chứng cho ngươi!” Có hai người kia khởi xướng, những người còn lại đều trăm miệng một lời. Trên mặt Thích Ngọc Lâm hiện lên một chút tươi cười, từ trên lầu phi thân xuống, đứng ở trước mặt Cầu Mộ Quân. “Mộ Quân, để cho ta yêu nàng, để cho ta chờ nàng, để cho ta chứng minh lời thề của ta, được không?” Thích Ngọc Lâm khẩn thiết nói. Ánh mắt lại si mê, Cầu Mộ Quân cúi đầu.
“Đáp ứng đi, dù sao cũng không mất miếng thịt nào!” Một đại thẩm bên cạnh nói.
“Đúng vậy đúng vậy, đáp ứng đi!”
Người vây xem giựt giây, Thích Ngọc Lâm chờ mong nhìn, Cầu Mộ Quân không biết là cảm động hay là không mở miệng nói cự tuyệt được, rốt cuộc cũng gật đầu.
Chung quanh hoan hô dậy trời, theo tiếng hoan hô này, tin tức Thích nhị công tử đứng trước mặt mọi người cầu yêu Cầu đại tiểu thư truyền đi khắp ngõ ngách trong kinh thành.
Buổi tối lại nhận được hai con bồ câu đưa tin, một là năm chữ của Thích Ngọc Lâm: ‘Mộ Quân, cám ơn nàng’. Một cái khác là bốn chữ của Đoàn Chính Trung: ‘Chữ Thiên thứ hai.’
Thở dài một hơi, nàng gấp tin của Thích Ngọc Lâm vào, của Đoàn Chính Trung thì đưa tới ngọn nến, đốt sạch sẽ. Quyết định hôm nay không biết có đúng hay không, ít nhất, bây giờ nàng không hối hận.
Có lẽ qua vài ngày Thích Ngọc Lâm sẽ không nhớ tới lời thề kia nữa, nhưng có lẽ sẽ vẫn kiên trì, nàng chỉ hy vọng sau khi hắn chờ đợi, tình cảm với nàng có thể dần nhạt đi.
Về phần Đoàn Chính Trung, nhớ đến vẫn còn tức, nàng nhất định phải hỏi xem hắn có ý gì!
Sáng sớm hôm sau nàng ra cửa đi thẳng đến quán trà Thấm Nhã, đi được gần nửa đường lại đột nhiên dừng bước. Vì sao nàng phải vội như vậy, vội vội vàng vàng chạy tới?
Nàng đợi hắn cả một ngày hắn không thèm để ý, bây giờ hắn viết vài chữ thì nàng liền chạy như điên đến gặp hắn, dựa vào cái gì?
Hắn có nam tình nhân ghê tởm của hắn, nàng cũng không phải thiếu hắn thì không thể sống, dựa vào cái gì hắn gọi thì đến đuổi thì đi!
Nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ đến lúc hắn cùng cái kẻ nam không ra nam nữ không ra nữ làm trò ghê tởm kia, nghĩ đến chuyện hắn vài ngày không thèm để ý tới nàng, càng nghĩ càng giận, cuối cùng nàng dậm chân một cái, quyết định không đi gặp hắn, trở về Cầu phủ.