Cầu Mộ Quân nhìn dây thừng trên tay hắn, sợ hãi lùi vào góc giường nhưng lại bị hắn túm được chân kéo về. Đoàn Chính Trung nhìn nàng cười nói:“Phu nhân, chúng ta động phòng, được không?”
Trong lòng Cầu Mộ Quân run rẩy, chỉ cảm thấy toàn thân đều lạnh đến tận xương.
Đoàn Chính Trung kéo nàng từ trên giường đến, sau đó dùng dây vòng qua gáy nàng.
Chỉ cần Cầu Mộ Quân hơi chống cự trong mắt Đoàn Chính Trung lập tức lộ ra ánh sáng hung ác, khiến nàng lập tức không dám ngọ nguậy.
Hắn chậm rãi điều chỉnh tư thế dùng dây thừng trói nửa người trên của nàng lại, sau đó ném nàng lên trên giường.
Cầu Mộ Quân sợ hãi, nàng không biết hắn muốn làm gì. Nếu hắn là nam nhân, ít ra nàng biết được tệ nhất là bị cường bạo. Nếu nàng đã thành thân cùng hắn, cam chịu cũng tốt, không thể phản kháng cũng thế, nàng có thể chấp nhận. Nhưng...... Nàng không biết thái giám như hắn sẽ đối phó với nàng như thế nào.
Đoàn Chính Trung lấy một cái kéo đến, nhắm đến cổ của nàng.
Cầu Mộ Quân ngừng thở, tưởng tượng cảnh cái kéo kia đâm vào cổ mình. Cảm thấy kéo sắt lạnh như băng để sát vào cổ nàng, chậm rãi di chuyển, lướt qua gáy nàng, mặt nàng, sau đó từ tóc mai sau tai trượt vào mái tóc, xoẹt xoẹt một tiếng cắt đi một lọn tóc của nàng.
Tim Cầu Mộ Quân vẫn đập rất nhanh, biết hắn chỉ cắt chút tóc của nàng liền thở phào nhẹ nhõm.
Hắn cười rộ lên.
Sau đó hắn ngồi trên chân của nàng, hoàn toàn cố định nàng trên giường, bắt đầu cắt từ bên váy của nàng ngược lên trên. Ngực Cầu Mộ Quân kịch liệt phập phồng, nhìn váy của mình bị hắn chậm rãi cắt.
Dây thừng trên người chặn đường kéo, hắn liền cắt váy thành từng miếng, sau đó cầm từng mảnh nhỏ giơ trước mặt nàng rồi buông tay để cho nó rơi trên giường.
Cách cái yếm Cầu Mộ Quân vẫn cảm thấy kéo lạnh như băng, tuy không nhìn hắn lại thấy rõ ràng nụ cười trên mặt hắn.
Cuối cùng trên người nàng chỉ còn váy lụa phía dưới cùng cái yếm màu đỏ trên ngực.
Một bàn tay Đoàn Chính Trung đưa vào trong yếm, xoa bụng của nàng.
Bụng Cầu Mộ Quân lập tức co rút run rẩy.
Đoàn Chính Trung có vẻ rất vừa lòng với phản ứng của nàng, lộ ra nụ cười sung sướng. Tay ở trên bụng nàng sờ một lúc, sau đó bắt đầu cắt cái yếm của nàng.
Hắn không cắt lên trên giống như lúc cắt váy, mà bên này một nhát bên kia một nhát, khiến trên bụng nàng toàn là vải vụn.
Cầu Mộ Quân không dám phản kháng không dám lên tiếng. Nàng chỉ cảm thấy bây giờ hắn là kẻ điên, không dám chọc giận hắn sợ hắn sẽ dùng kéo đâm nàng.
Đoàn Chính Trung buông kéo, nhẹ vuốt ve xương quai xanh của nàng, sau đó hôn xuống dưới. Ban đầu là mút vào, sau đó dùng răng nanh khẽ cắn, khiến cho hô hấp của Cầu Mộ Quân ngày càng dồn dập.
Hắn từ trên người nàng đứng lên, lấy nến đỏ trên bàn đến bên giường, lại ngồi xuống.
Cầu Mộ Quân nhìn ánh lửa đỏ, trong mắt lộ ra sợ hãi trước nay chưa từng có.
Đoàn Chính Trung không phải muốn đốt nàng mà đem nến đỏ để phía trên thân thể nàng, hơi hơi nghiêng làm cho giọt sáp nến từng giọt từng giọt rơi trên xương quai xanh của nàng.