Bức thứ nhất, hắn ngồi trên đại kiệu tám người kiêng, chống cằm, hai má phồng to, bộ dáng người xấu xấu xí điển hình. Hai mắt nhìn xuống người đang quỳ dưới chân, há miệng cười đắc ý. Trên người bay ra luồng khí, biểu trưng mùi hoa nhài.
Bức thứ hai, hắn cầm tờ giấy hỏi: Ai mắng ta?
Trên đầu có đống lửa, trên mặt lại cười âm hiểm, mắt híp, miệng lại nhếch lên thật cao. Người chung quanh đều quỳ trên mặt đất, bên cạnh vẽ mấy đường cuộn sóng cùng điểm chấm, vừa thấy chính là phát run mồ hôi lạnh chảy ròng.
Bức thứ ba, hắn đưa tay chống ở phía sau đầu, cũng đang nhe răng cười, lông mày dương cao, đắc ý nhìn người phía dưới quỳ rạp trên mặt đất bị đánh.
......
Càng ngày vẽ càng hăng say, khi vẽ đến bức thứ sáu, ánh hoàng hôn màu vàng chiếu lên trên bàn, lúc này Cầu Mộ Quân mới phát hiện đến giờ cơm chiều. Sợ hắn trở về, liền buông bức vẽ, cầm ngọn nến trên bàn đi tới góc tường sau giá sách.
Ngồi xổm xuống đang định châm lửa, cửa “Cạch” một tiếng bị đẩy ra, tiếng bước chân đi đến.
Đúng là tiếng bước chân của Đoàn Chính Trung!
Thôi chết!
Cầu Mộ Quân buông ngọn nến, từ sau giá sách đi ra thì thấy hắn đã ngồi xuống ghế, không tự giác lại rụt trở về.
Vụng trộm vươn đầu nhìn tình huống bên ngoài, lại vừa khéo nhìn thấy ánh mắt hắn chuyển qua đống giấy trước mắt.
Nhưng sau đó nàng lại ngoài ý muốn thấy được hắn đang cười.
Nụ cười này không mang theo cảm xúc âm u, mà phát ra từ nội tâm. Lông mày cùng đuôi mắt đều hơi hơi nâng lên, môi tạo thành một độ cong hoàn mỹ, dường như có ánh mặt trời từ khóe miệng nở rộ ra, thực đẹp mắt, cũng thực ấm áp.
Ánh chiều tà từ cửa sổ chiếu vào, tạo thanh một viền vàng xung quanh người hắn, khuôn mặt tươi cười đắm chìm trong ánh hoàng kim, mông lung lại đi sâu vào lòng người.
Trong chớp mắt, nàng ngây người.
Trong một cái chớp mắt, nàng đột nhiên tìm được nơi dừng chân cho trái tim mình.
Trong lòng nàng dường như có một căn phòng cũ kĩ, tối tăm u ám, nhiều năm không thấy một tia sáng. Đột nhiên có một ngày, trên đường đi qua nơi đây, hắn nở nụ cười, liền giống như ánh mặt trời chiếu vào căn phòng, làm cho căn phòng bỗng tràn ngập ánh sáng ấm áp.
Đột nhiên tỉnh lại.
Trước mắt, đã không thấy tươi cười trên mặt hắn, sớm thay bằng khuôn mặt bình tĩnh mà không nhìn ra tâm tư ngày thường.
Nụ cười kia, chỉ trong một cái chớp mắt.
Bởi vì hắn không còn cười, cho nên nàng tỉnh lại. Nhìn khuôn mặt hắn như vậy giống như muốn trừng phạt người, nàng nhớ ra chính mình vừa mới lại gây tai họa.
Chậm rãi từ sau giá sách đi ra, vẻ mặt tươi cười, đi đến trước bàn nói với hắn:“ Lão gia đã về.”
Thừa dịp hắn ngẩng đầu nhìn nàng, hai tay len lén dò đến trên mặt bàn.
Đụng đến tờ giấy, nhanh chóng rút ra, sau đó xé đôi sáu tờ giấy, lại có chút gian xé thêm một lần, sau đó nhìn hắn ngượng ngùng cười.
Khi chợt nhìn thấy nàng, hắn hơi ngạc nhiên, sau đó lại bình tĩnh trở lại, nhìn động tác nhỏ của nàng, cúi đầu làm việc của mình, không để ý đến nàng.
Nhìn hắn có vẻ như sẽ không truy cứu, Cầu Mộ Quân chỉ e có biến nói:“Lão gia, nếu người bận thì ta đi trước.” Sau đó không đợi hắn đáp lời ngay lập tức chạy ra cửa phòng, vội vàng rời khỏi thư phòng đến thẳng phòng ngủ.
Vào phòng ngủ, châm lửa đốt mấy bức họa.
Nhìn tất cả “Chứng cớ” bị đốt thành tro tàn, trong lòng Cầu Mộ Quân rốt cục thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Nếu sau này hắn lại đến truy cứu, vậy nàng có chết cũng không thừa nhận, không có chứng cớ, xem hắn làm được gì!