Mục lục
Phu Quân Là Thái Giám Tổng Quản
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: mèomỡ

“Không đâu!” Thích Vi khẳng định nói:“Tỷ không cần thêu quá đẹp, bình thường là được rồi, cha muội không biết muội thêu thế nào, cũng không hiểu bức tranh thêu như thế nào mới là đẹp, chỉ biết giống hay không giống, châm pháp chỉnh tề hay không. Mẹ muội hiểu muội nhất, cũng sẽ không nói gì đâu, nhất định là được mà!”

Cầu Mộ Quân nhận khăn tay, hỏi:“ Khi nào muội cần?”

“Bốn năm ngày nữa đi. Đúng rồi, còn có cái này.” Thích Vi nói xong, lại lấy ra một bộ kim thêu.

“Thêu giống cái này, một gốc cây hoa mai, hai con Hỉ Thước (chim ác là).”

Cầu Mộ Quân cầm đồ cùng khăn tay nói:“Vài ngày nữa thêu xong tỷ sẽ đưa cho muội.”

“Được, Mộ Quân tỷ tỷ, tỷ thật tốt!” Thích Vi cao hứng nói.

Nói xong, nàng nhớ tới cái gì, thần sắc đột nhiên nghiêm túc, nhìn Cầu Mộ Quân hơn nửa ngày, rốt cục mở miệng nói:“Mộ Quân tỷ tỷ, hôm trước, tỷ cùng Nhị ca muội...... Hai người thật sự?”

Cầu Mộ Quân cúi đầu, chần chờ một lát, không trực tiếp trả lời, mà hỏi:“Không được sao?”

Thích Vi nhíu mày nói:“Cũng không phải không được...... Chỉ là......”

“Mộ Quân tỷ tỷ, muội nói thật với tỷ, Nhị ca thực sự không phải người có thể phó thác chung thân, tỷ sẽ phải chịu thiệt.”

Cầu Mộ Quân vì nàng quan tâm mình mà cảm động, lại không thể không lừa nàng nói:“Ta không sợ. Chính là...... Ta là kẻ bị chồng ruồng bỏ....”

“Thì sao nào!” Thích Vi đánh gãy lời nàng nói:“Chỉ có Nhị ca không xứng với tỷ, không có chuyện tỷ không xứng với huynh ấy.”

Cầu Mộ Quân nhẹ nhàng cười.

Thích Vi còn nói thêm:“Thật ra Nhị ca từ ngày gặp tỷ luôn nhắc tới tỷ, nói lần này huynh ấy thật lòng, còn bảo muội nói tốt cho huynh ấy ở trước mặt tỷ, tạo chút cơ hội giúp huynh ấy, muội không thèm để ý đến huynh ấy. Lần nào huynh ấy cũng nói huynh ấy thật lòng yêu người ta, nhưng lần nào cũng vậy, không phải đảo mắt liền có người khác sao!”

Nói xong, nàng ghé sát lỗ tai Cầu Mộ Quân lặng lẽ nói:“Mộ Quân tỷ tỷ, tỷ có biết chuyện nửa năm trước, Lưu tiểu thư xuất giá, ngày hôm sau đã bị nhà chồng bỏ không?”

Cầu Mộ Quân gật đầu thấp giọng nói:“Nghe nói là vì động phòng nghiệm hồng xảy ra vấn đề?”

Thích Vi nói:“Nàng lúc trước cùng Nhị ca muội, kết quả không được vài ngày Nhị ca liền mê một cô nương ở ‘Xuân Mãn viện’, không để ý đến nàng. Lưu lão gia biết là có quan hệ với Nhị ca muội, nhưng không dám nói với bên ngoài là con gái nhà mình lại cùng một tên ăn chơi, cũng không dám đến nhà muội bắt Nhị ca muội lấy con gái của ông ta, cho nên chỉ đành không rên một tiếng.”

Thích Vi nói xong, một lần nữa ngồi về đúng chỗ, hỏi:“Mộ Quân tỷ tỷ, nói nhiều như vậy, là muội muốn nói cho tỷ, người yêu Nhị ca muội rất nhiều, nhưng đều có kết cục thật đau lòng. Tuy rằng muội rất muốn tỷ có thể làm chị dâu muội, cũng tin tưởng tỷ có thế khiến cho Nhị ca thật sự vì tỷ mà không phong lưu nữa, nhưng như vậy thật sự rất mạo hiểm, cũng rất vất vả, tỷ thật sự muốn sao?”

Cầu Mộ Quân trái lương tâm gật đầu.

Thích Vi nhìn nàng hồi lâu, sau đó đột nhiên cười nói:“Được, Mộ Quân tỷ tỷ, muội giúp tỷ!”

Cầu Mộ Quân cúi đầu, không dám nhìn nàng, cũng không muốn để cho nàng thấy được sự không đành lòng trong mắt mình.

Trời cao vạn dặm, gió nhẹ thổi đến, Cầu Mộ Quân ngồi trong phòng thêu “Hỉ Thước đăng mai” cho Thích Vi, lại nghe thấy tiếng hoan hô của nha hoàn ngoài cửa.

“Tiểu thư, người xem! Con diều kia bay đến trong viện chúng ta đấy!”

Cầu Mộ Quân ngẩng đầu nhìn phía nội viện, quả nhiên nhìn thấy một cái diều hình con bướm, vừa vặn bay đến trên không sân nhà mình. Nhẹ nhàng cười, đang muốn cúi đầu, con diều thong thả rơi xuống, sau đó “bộp” một tiếng dừng trên đất, hình như là bị người ta đột nhiên cắt đứt dây.

“A! Rơi rồi!” Nha hoàn nói xong, vội chạy đi nhặt diều lên.

Cầu Mộ Quân đứng lên đi đến trong viện, tiếp nhận diều trên tay nha hoàn, cũng chú ý ở trên diều có một mảnh giấy nhỏ

Mở ra nhìn, thấy viết hai câu thơ:

“Nam hữu kiều mộc, Bất khả hưu tức.

Hán hữu du nữ, Bất khả cầu ti.” (1)

Có thể sử dụng kỹ xảo như vậy, ngoại trừ Thích Ngọc Lâm, còn ai vào đây?

Cầu Mộ Quân nhẹ nhàng cười, cầm diều đi vào phòng.

Đến buổi tối, lại có chỉ bồ câu đưa tin đứng ở trước cửa sổ phòng nàng.

Trên đùi bồ câu đưa tin buộc tờ giấy, vừa thấy, lại là thơ:

‘Nguyệt xuất hạo hề!

Giao nhân liễu hề!

Thư yểu kiểu hề!

Lao tâm kiểu hề!’ (2)

Thích Ngọc Lâm này!

Cầu Mộ Quân cười khẽ nhìn ánh trăng trên cao, lại có cảm giác giống thiếu nữ ôm ấp tình cảm.

Thiếu nữ mười bảy mười tám, dưới ánh trăng đẹp như thế này, sẽ nghĩ đến cái gì? Người trong lòng? Vị hôn phu tương lai nhìn như thế nào? Thiếu nữ mười bảy tám, dưới ánh trăng đẹp như thế này, lại nhận được một câu thơ đẹp như vậy dưới phương thức độc đáo thế này, sẽ nghĩ thế nào

Nàng không biết.

Trước khi gặp được Đoàn Chính Trung, nàng vẫn vướng bận Cố Dật Lâu đã chết, sau khi gặp được Đoàn Chính Trung, phần lớn thời gian của nàng là để suy nghĩ tâm tư hắn, cho dù không cân nhắc tâm tư của hắn, cũng ngồi cảm thán chính mình vì sao không nhìn ra được tâm tư của hắn.

Từ trước đến nay, vốn không có thời gian suy nghĩ, chưa từng mơ mộng, chỉ có sự thật đau thương.

Đang lúc nàng đứng bên cửa sổ nhìn ánh trăng, lại một con bồ câu đưa tin bay tới, đứng ở trước mặt nàng.

Trong lòng có chút ngoài ý muốn, nàng mở ra xem, trong lòng lại bắt đầu không yên:

‘Gió mát trời cao, ước hẹn Nhạn Lai sơn ngoài thành’

Nhạn Lai sơn...... Nàng nên đi sao?

Một khi thật sự quyết định cùng Thích Ngọc Lâm, vậy thanh danh của nàng sẽ hoàn toàn bị hủy. Nhưng nàng đã sớm quyết định, vì Đoàn Chính Trung...... Vì tia hi vọng dưới đáy lòng. Hoặc cũng là vì tiếp cận Thích gia.

Cầu Mộ Quân gấp tờ giấy, chần chờ một lát, xoay người tìm quần áo.

Ngày hôm sau nàng đi ra cửa, mới rời cửa nhà không xa, Thích Vi lại đột nhiên từ ven đường chạy đến, kéo nàng đến một bên. “Mộ Quân tỷ tỷ, Nhị ca muội không phải huynh ấy hẹn tỷ đấy chứ?”

Cầu Mộ Quân gật gật đầu.

Thích Vi vội hỏi nói:“Đi đâu?”

Cầu Mộ Quân nói:“Nhạn Lai sơn.”

Mặt Thích Vi nhăn nhó nói:“Mộ Quân tỷ tỷ, tốt nhất tỷ đừng đi.”

Cầu Mộ Quân kỳ lạ nói:“Vì sao?”

Thích Vi gãi đầu, khó xử nửa ngày, rốt cục nói:“Nhạn Lai sơn đường khó đi, lại có rất nhiều khe núi ẩn nấp, khả năng huynh ấy sẽ nhân cơ hội cái kia...... Cái kia......”

Cầu Mộ Quân đã hiểu, hỏi:“Vậy hắn sẽ bắt buộc tỷ sao?”

“Không đâu.” Thích Vi nói: “Nhưng huynh ấy sẽ dụ dỗ tỷ, sẽ nói cho tỷ nghe lời ngon tiếng ngọt, khiến cho tỷ choáng váng đầu óc, cảm thấy đời này không phải huynh ấy thì không lấy, sau đó huynh ấy liền thừa dịp rèn sắt lúc còn nóng......” Thích Vi nhỏ giọng nói:“Làm chuyện đó với tỷ.”

Cầu Mộ Quân cười nói:“Muội yên tâm, chỉ cần hắn không dùng sức mạnh, tỷ chắc chắn sẽ không bị hắn mê hoặc.”

“Không được, tỷ không biết đâu...... Nữ nhân có đôi khi thật sự rất dễ mềm lòng, muội rất sợ tỷ chịu thiệt!” Thích Vi giữ chặt tay áo của nàng, dùng ánh mắt cầu xin nàng đừng đi.

(1) Hai câu thơ trong bài “Hán Quảng”( 漢廣) của Khổng Tử

Nam hữu kiều mộc,

Bất khả hưu tức.

Hán hữu du nữ,

Bất khả cầu ti.

Hán chi quảng hĩ!

Bất khả vuống (vịnh) ti.

Giang chi dượng (vĩnh) hĩ!

Bất khả phỏng (phương) ti.

Dịch

Núi nam có cây trụi cao,

Mọi người chẳng thể tựa vào nghỉ ngơi.

Các cô sông Hán dạo chơi,

Đoan trang chẳng thể trao lời cầu mong.

Kìa con sông Hán mênh mông,

Chớ toan lặn lội mà hòng vượt qua.

Trường giang mờ mịt chảy xa,

Kết bè chẳng thể dùng mà lướt đi.

(2) Đây là bài thơ “Nguyệt xuất” nằm trong phần “Phong” của Kinh Thi

NGUYỆT XUẤT (Trần phong 8)

Nguyệt xuất hạo hề!

Giao nhân liễu hề!

Thư yểu kiểu hề!

Lao tâm kiểu hề!

(Hứng dã)

Dịch

Vầng trăng vằng vặc giữa trời,

Người đâu nhan sắc rạng ngời ánh hoa.

Sầu vương ai gỡ cho ra,

Nỗi lòng khắc khoải bao giờ mới khuây.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK