Mục lục
Phu Quân Là Thái Giám Tổng Quản
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đến thích phủ, ngoại trừ Thích đại công tử vướng việc không thể thoát thân, những người khác đều ở đó, Cầu Mộ Quân hạ người thi lễ xong, mới ngồi xuống. Lúc này lại nhìn Thích Tĩnh, nhìn vẻ mặt hắn ôn hoà, hận thù trong lòng vì chuyện của Cố gia đã sớm không còn nặng nề như trước, không biết là vì trí nhớ về Cố Dật Lâu phai nhạt, hay là bị sự hổ thẹn với Thích gia triệt tiêu một ít.

Thích Vi ngồi cùng Cầu Mộ Quân, Thích Ngọc Lâm ngồi ở bên cạnh Thích Vi. Lúc buổi diễn sắp bắt đầu, Thích Ngọc Lâm đem một mâm vải trên bàn mình đưa đến trên bàn Thích Vi cùng Cầu Mộ Quân, nói:“Đây là vải hôm nay mới đưa đến, hai người nếm thử đi.”

Thích Vi tặc tặc cười, lấy ra cái đĩa không nói với hắn:“Nhị ca, khó có được lúc huynh nhàn như vậy, không bằng huynh bóc hết vỏ đống vải này rồi đưa sang đây đi!”

Thích Ngọc Lâm nói:“Bóc hết không nên, để ta bóc trước một nửa.”

Nói xong, liền cầm lại đĩa vải, bắt đầu bóc.

Thích Vi lấy ra một quả vải đã bóc xong vỏ từ trong tay hắn, đưa đến bên miệng Cầu Mộ Quân nói:“Mộ Quân tỷ tỷ, rất ngọt.”

Mặt Cầu Mộ Quân hơi phiếm hồng, há miệng ăn miếng vải, ngượng ngùng cúi đầu. Thích Ngọc Lâm cũng cúi đầu, vừa bóc vải vừa hơi hơi cười.

Chẳng bao lâu sau, buổi diễn bắt đầu. Cầu Mộ Quân ngẩng đầu, liền thấy một hoa đán dáng người vô cùng tốt, dù cách lớp trang điểm thật dày, cũng có thể nhìn ra tư sắc tuyệt mỹ của nàng.

Kinh diễm, lại có chút quen thuộc.

Quen thuộc...... Hát hí khúc nàng gặp được mấy người?

Không thể nào! Lúc này trên đài, thân thể hoa đán mềm mại nhu nhược hơi hạ xuống, làm cho nàng đột nhiên nhớ tới một người. Không phải là nam nhân cùng Đoàn Chính Trung chàng chàng thiếp thiếp ghê tởm kia sao! Không nghĩ thì không cảm thấy có gì không ổn, vừa nhớ tới thì càng nhìn càng thấy giống.

“Mộ Quân tỷ tỷ, sao sắc mặt tỷ lại xấu vậy?” Thích Vi nhìn nàng hỏi.

Cầu Mộ Quân vội cười nói:“Không sao, tỷ còn đang xem mà!”

Thích Vi cười cười, cầm vải bỏ vào trong miệng, cũng nhìn lên sân khấu.

Cầu Mộ Quân nhịn không được, hỏi:“Đây là gánh hát nào?”

Thích Vi đáp lại:“Là gánh hát Cảnh Hạo ở Lan Cầm phường, mẹ thích nhất hoa đán Liễu Vấn Bạch. Tỷ xem, chính là người trên đài kia kìa.”

Cầu Mộ Quân nhìn lại, Thích Vi chỉ đúng là nam nhân mình vẫn quan sát nãy giờ. “Liễu Vấn Bạch? Hắn rất...... xinh đẹp sao?” Cầu Mộ Quân hỏi.

Thích Vi lập tức nói:“Đúng vậy, Mộ Quân tỷ tỷ, tỷ cũng nghe nói về hắn sao? Thật là...... còn đẹp hơn nữ nhân.”

Cầu Mộ Quân hoàn toàn xác nhận, vị trên đài này đúng là kẻ ngày đó hôn Đoàn Chính Trung.

Tuy rằng Đoàn Chính Trung nói hắn cùng người nọ là diễn trò thôi, nhưng nàng vẫn cảm thấy không thoải mái. Hắn cho rằng diễn trò, nói không chừng nam nhân này sẽ không chỉ cho là diễn đâu!

Sau đó, Cầu Mộ Quân thuận theo lẽ thường mà nhận định vị hoa đán trên đài kia là tình địch số một, không xem diễn nhưng nhìn hắn không chớp mắt.

Thích Ngọc Lâm thấy Cầu Mộ Quân cứ nhìn Liễu Vấn Bạch trên đài mãi, liền nghiêng đầu nói với Thích phu nhân:“Mẹ, về sau đổi gánh hát đi, nghe thật chán!”

“Đừng ầm ỹ, đừng ầm ỹ, Liễu Đại gia bắt đầu xướng rồi!” Thích phu nhân khoát tay nói.

Thích Ngọc Lâm xùy một tiếng, quay đầu đi. Lát sau lại cười cười nhìn về phía Cầu Mộ Quân, Cầu Mộ Quân vẫn nhìn chằm chằm Liễu Vấn Bạch trên đài.

Xướng xong hai tràng, đến giữa trưa gánh hát phải ra về.

Không cần phân phó, hạ nhân liền dùng khay đỏ bưng tới một trăm năm mươi lượng, một trăm lượng là cho gánh hát Cảnh Hạo, năm mươi lượng là thưởng cho một mình Liễu Vấn Bạch.

Không ngờ bạc vừa mới bưng lên, một bà con xa thân thích với Thích gia lại đến đây. Thích Tĩnh liền nói:“Triệu bầu gánh, các ngươi trước hết đừng đi, buổi chiều lại xướng hai tràng.” Triệu bầu gánh quay đầu nhìn, Liễu Vấn Bạch đã rửa sạch mặt, thay đổi quần áo vừa từ phía sau đi ra. Hôm nay, hắn đi đường tuy vẫn nhỏ nhẹ từng bước nhưng lại vững vàng, hiển nhiên không giống kiểu mềm mại không xương ở trước mặt Đoàn Chính Trung ngày đó.

Liễu Vấn Bạch đi đến trước mặt Thích Tĩnh nói:“Thích đại nhân, xin thứ cho Liễu mỗ vô lễ, nửa ngày buổi chiều đã có người đặt.”

“Hử?” Thích Tĩnh trừng mắt nói:“Ý của Liễu Đại gia là ngươi không xướng ở Thích phủ?”

Liễu Vấn Bạch nói:“Buổi chiều quả thật không được, Thích đại nhân xem ngày khác được không?”

Thích Tĩnh không nói, ánh mắt thẳng tắp nhìn Liễu Vấn Bạch. Liễu Vấn Bạch lại giống như không thấy, không chút nào sợ cười cười.

Lúc này, Thích Ngọc Lâm nói:“Vậy Liễu Đại gia, buổi chiều là ai đặt?”

Liễu Vấn Bạch trả lời:“Là Đoàn tổng quản trong cung.”

Trong lòng Cầu Mộ Quân chấn động.

Đoàn Chính Trung này!

Thích Ngọc Lâm cười cười mang chút trào phúng, nói:“Liễu Đại gia đến Thích phủ hát hí khúc cũng không phải một lần hai lần. Mẹ ta vài ngày trước đó còn nói muốn mua lại gánh hát Cảnh Hạo, về sau chuyên môn xướng ở trong phủ. Bây giờ một câu của Đoàn Chính Trung, các ngươi ngay cả Thích phủ cũng không để vào mắt sao?”

Triệu bầu gánh vội nói:“Thích nhị công tử, gánh hát nho nhỏ của tỳ dân nào dám không đặt Thích phủ vào mắt nghịch ý đường đường Thích đại nhân. Ngài xem như vậy đi, dù sao Đoàn tổng quản cũng đã đặt trước, không bằng bọn tỳ dân ở lại Thích phủ xướng, để cho Liễu Đại gia trở về, đến Lan Cầm phường tạ lỗi với Đoàn tổng quản được không?”

“Một người cũng không cho đi!” Thích Tĩnh lên tiếng, giọng điệu mặc dù bình tĩnh nhưng còn đáng sợ hơn tức giận.

Triệu bầu gánh không nói gì, Liễu Vấn Bạch lại cười nói:“Thích đại nhân, khó mà được, Liễu mỗ tuy là người thấp hèn, nhưng dù sao nói cũng phải giữ lời. Bầu gánh muốn ở lại, Liễu mỗ không còn lời nào để nói, nhưng Liễu mỗ nhất định phải đi.” Nói xong liền xoay người đi ra cửa.

Không cần lên tiếng, thủ vệ trong viện lập tức ngăn trước mặt hắn.

Thích Ngọc Lâm cười nói:“Bên ngoài đều truyền rằng Đoàn tổng quản gần đây mê luyến Liễu Đại gia Lan Cầm phường, khiến Liễu Đại gia luôn luôn thanh cao động tâm. Ban đầu ta còn không tin, bây giờ không muốn cũng phải tin. Không chỉ Đoàn tổng quản mê Liễu Đại gia, Liễu Đại gia dường như cũng yêu Đoàn tổng quản!”

Cầu Mộ Quân nghe xong lời này, trong lòng lại không thoải mái.

Liễu Vấn Bạch chỉ cười nhẹ, không thèm để ý đến hắn, nói với Thích Tĩnh:“Như vậy, hôm nay Thích đại nhân không cho phép ta đi?”

Thích Tĩnh nói:“Liễu Đại gia vẫn nên dùng cơm trước, dùng cơm xong lại lên đài đi.” Ngữ khí không cho phép kháng cự.

Triệu bầu gánh lại đây kéo Liễu Vấn Bạch, Liễu Vấn Bạch đẩy hắn ra, vẫn thoải mái cự tuyệt: “Vậy nếu Liễu mỗ càng muốn đi thì sao?”

Cầu Mộ Quân không khỏi ngẩng đầu nhìn hắn, ngoài ý muốn phát hiện thật ra hắn cũng không nhỏ nhắn như nữ nhân. Lời Thích Tĩnh, nàng ở bên cạnh nghe xong mà cũng run rẩy, Liễu Vấn Bạch này lại không sợ hãi chút nào.

Thích Tĩnh nhìn hắn nói:“Liễu Vấn Bạch, hôm nay ta nể mặt phu nhân đã cho ngươi mặt mũi, nhưng ngươi rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt sao?”

Liễu Vấn Bạch cười quyến rũ nói:“Xin hỏi Thích đại nhân rượu phạt đâu?”

Thích Tĩnh vỗ cái bàn, nói:“Đều nói Liễu Vấn Bạch có ba vẻ trời cho không ai có thể so, mặt mỹ nhân, giọng nói ngọt ngào, dáng người tốt, không biết không có ba cái này, Đoàn tổng quản còn có thể vì ngươi vung tiền như rác ở Lan Cầm phường, còn có thể bố thí cho ngươi một miếng cơm ăn nữa không?” Sau đó, hắn nói với thủ vệ: “Lôi xuống!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK