“Đúng vậy. Tiểu nương tử ngươi một mình đi ra ngoài sao?” Đại nương nhìn nàng hỏi, không đợi nàng trả lời lại thêm một câu:“Ngươi trẻ tuổi như vậy nên chú ý một chút!”
Cầu Mộ Quân cười nói:“Không sao đâu, phu quân ta ở bến Tây chờ ta!”
“A, vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.” Đại nương liên tục gật đầu.
Ai...... Cầu Mộ Quân cười gượng, trong lòng lại chất chứa đau khổ.
Gặp phải Đoàn Chính Trung, từ trước đến nay nàng chưa bao giờ được thuận lợi.
Viết vài chữ bị gió thổi đi không nói làm gì, lại còn bị hắn nhặt được; Một mình trốn ở trong phòng vẽ hai bức họa về hắn, đang chuẩn bị đốt đi, vừa lúc hắn trở về; Ra ngoài xem hội hoa xuân, rõ ràng chuẩn bị tốt, lại ở bên ngoài gặp phải kẻ vốn nên ở trong cung......
Có phải ông trời muốn nàng hiểu rõ: ‘Ngoan ngoãn làm nô bộc của hắn đi, tâm địa hơi chút gian xảo sẽ bị hắn phát hiện’.
Cầu Mộ Quân chống cằm ngồi trên thuyền, nghiêm túc nghĩ quãng đường về sau của mình.
Muốn nàng ngoan ngoãn không làm trái với quy củ của hắn là chuyện không thể, giở trò trước mắt hắn bao nhiêu lần thì bị bắt bấy nhiêu lần, vậy nàng cũng chỉ có thể ra sức lấy chút đồng tình của hắn.
Nhưng ở trong lòng hắn, rốt cuộc nàng chiếm vị trí như thế nào? Buổi tối hôm kia hắn còn làm vậy với nàng.
Nhớ một người thời gian qua lúc nào không biết, không bao lâu, đại nương nhắc nhở nàng đã đến, nàng mới thấy thuyền đã sắp cập bờ.
Vừa định nói nàng trả thêm tiền trở về, đã thấy trên bờ có người chuyển đồ lên thuyền. Người nọ vừa chuyển, vừa hỏi:“Trước lúc mặt trời lặn có thể đến thôn Tiểu Hà không?”
“Có thể có thể, cam đoan có thể!” Nhà đò vỗ ngực cam đoan nói.
Cầu Mộ Quân lập tức hỏi:“Bây giờ nhà đò không trở về bờ bên kia sao?”
“Không về không về, chờ đến chuyến chiều đi.” Nhà đò khoát tay nói.
“Buổi chiều?” Cầu Mộ Quân nói: “Phải chờ tới buổi chiều sao?”
Lúc này người đang chuyển đồ nói nói:“Phu nhân, từ bên này đến bờ bên kia một ngày có hai chuyến, buổi sáng một chuyến, buổi chiều một chuyến, đến buổi chiều thuyền sẽ đến.”
“A?”
Một nửa thuyền đã chất đầy hàng hóa, Cầu Mộ Quân đành phải xuống thuyền nhường chỗ, nhìn thuyền chằm chằm.
Buổi chiều...... Buổi chiều trở về, chỉ sợ Đoàn Chính Trung sẽ lấy gậy đập chết nàng
Nàng chỉ biết...... Nàng không có kết cục tốt, nàng tránh không khỏi hắn, bây giờ thì hay rồi, sớm biết như thế này không bằng lúc trước để hắn túm còn hơn, dù sao người nhiều như vậy hắn cũng sẽ không làm gì nàng.
Ai --
Thuyền nhỏ đi rồi, bến đò chỉ còn một mình nàng.
Nơi này là một cái đê, trên đê thả đầy trâu cùng dê, đều đang nhàn nhã ăn cỏ, nàng nhìn đống trâu, dê này cảm thấy thất vọng.
Nàng mệt mỏi ngồi trên cỏ, cô đơn nhìn nước dập dờn bừng lên khi nắng dọi, lại thở dài một hơi.
Trở về, không biết hắn sẽ trừng phạt nàng thế nào, lại sẽ trừng phạt thủ vệ để nàng ra cửa như thế nào?
Hối hận, lại hối hận rồi.
Hắn chính là khắc tinh của nàng, còn gặp một lần khắc một lần.
Mặt trời chậm rãi từ phía đông lên đến đỉnh, sưởi ấm phía dưới, làm người ta lười biếng.
Cầu Mộ Quân đứng dậy lại ngồi xuống dưới tàng cây, tiếp tục chờ thuyền không biết khi nào thì mới đến.
Mệt mỏi lại đói bụng. Cách nơi này gần nhất chính là một cái thôn nhỏ, chỉ sợ có tiền cũng không tìm thấy chỗ nào bán đồ ăn, nàng chỉ có thể chờ ở chỗ này.
Nhưng là cho dù đến buổi chiều, chờ thuyền đến đây, nàng về Đoàn phủ, cũng không nhất định có cái mà ăn. Đoàn Chính Trung sẽ cho nàng đói chết!
Lúc này, trâu bò trên đê đột nhiên xôn xao, Cầu Mộ Quân tập trung nhìn, chỉ thấy một con trâu phía sau còn kéo dây thừng, chạy như điên về phía này.
Nàng sợ tới mức vội vàng lui về phía sau, đột nhiên một bàn tay đặt lên trên vai nàng, chặn đường lui của nàng.