Ngọc bội này chính là “Lệnh bài” cho phép nàng tự do ra vào Đoàn phủ.
Nay hắn lại cho nàng. Vì sao?
Cầu Mộ Quân nắm ngọc bội, lại quay đầu nhìn về phía ngoài cửa, vẫn là cây xanh, hoa hồng, tảng đá, không có bóng dáng hắn. Cố gắng nghĩ đến Cố Dật Lâu, cố ý để cho một người khác đến thay thế hình ảnh của hắn trong đầu nàng.
Khó khăn lắm mới từ vũng bùn đi ra, nàng không muốn lại rơi vào lần nữa. Nàng tình nguyện thuyết phục bản thân Đoàn Chính Trung trời sinh là kẻ đáng ghét, là người không thể yêu, cũng không muốn mình hết lần này đến lần khác đoán tâm tư của hắn, hi vọng để rồi cuối cùng lại bị hắn tổn thương.
Ngày hôm sau nàng liền cầm ngọc bội ra Đoàn phủ.
Đối với Cố Dật Lâu, nàng không biết mình có thể vì hắn làm cái gì, nhìn hắn, ở cùng hắn, là điều duy nhất nàng có thể làm.
Đi vào rừng trúc, vẫn nghe được tiếng múa kiếm, sau đó lại nhìn đến bóng hắn bay vút. Nhưng lần này dáng người hắn không nhẹ nhàng, chậm rãi tuyệt đẹp giống lúc trước mà có thêm khí lạnh thấu xương, có chút cuồng dã, có chút nóng nảy, khiến cây trúc bốn phía thương tích đầy mình. Giống như phát tiết, lại dường như ẩn chứa rất nhiều tâm sự.
Nàng mới tới gần không bao lâu, hắn liền ngừng lại, quay đầu nhìn về phía nàng, ánh mắt có chút nóng cháy.
Nàng cười khẽ,“Thực xin lỗi, để ngươi đợi lâu.”
Hắn cũng cười, ánh mắt trở nên bình thản, nói:“Không có việc gì, nàng có thể đến ta đã rất cao hứng rồi.”
“Ngươi mệt sao?” Nàng hỏi. Cố Dật Lâu ngẩn người,lắc lắc đầu nói:“Không.”
Nàng nói:“Vậy ngươi luyện kiếm một lát nữa đi, luyện ngay tại đây, ta thích nhìn ngươi luyện kiếm.”
Cố Dật Lâu cười cười, nâng kiếm lên nhìn, nói:“Ta dù thế nào cũng là võ lâm cao thủ, cũng không phải là biểu diễn xiếc ảo thuật, muốn xem ta luyện kiếm cũng không đơn giản như vậy.”
Nàng nhíu mày nói:“Vậy ngươi muốn điều kiện gì?”
Cố Dật Lâu nói:“Chờ ta luyện kiếm xong, nàng tại đây múa một điệu.”
Cầu Mộ Quân mặt hơi hơi đỏ, nói:“Ta múa, sẽ hủy cảnh đẹp rừng trúc này.”
Cố Dật Lâu cường ngạnh nói:“Vậy cũng phải múa. Nếu múa quá kém, thật sự khó coi cùng lắm thì ta cố gắng hết sức mà nhìn vậy.”
Cầu Mộ Quân che miệng cười khẽ, nói:“Được, là ngươi nói, đến lúc đó, nếu khó coi ngươi cũng phải nhìn hết, không được nhắm mắt lại hoặc trốn đi.”
“Được, quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy!” Nói xong, hắn liền cầm kiếm, phát ra chiêu kiếm.
Lúc này, chiêu kiếm của hắn cuồng liệt hơn cả lúc nãy, dáng người so với lần đầu tiên đến lại mạnh mẽ hơn chút, không chỉ đẹp đẽ, còn kích động lòng người.
Cuối cùng, hắn thu kiếm, nhẹ nhàng từ không trung hạ xuống, cười nhìn nàng nói:“Đến nàng.”
Cầu Mộ Quân có chút ngượng ngùng cúi thấp đầu, tựa như một đóa sen xinh đẹp tuyệt trần động lòng người, làm cho Cố Dật Lâu thất thần trong chốc lát. Sau đó nàng chậm rãi nâng lên hai tay, bắt đầu múa. Thúy trúc như mây, bóng hình xinh đẹp như họa.
Dáng người thướt tha đẹp như vậy, lại là có chút hư ảo, Cố Dật Lâu rốt cục quên tất cả đột nhiên có chút xúc động.
“A --” Dưới chân Mộ Quân trượt một cái, cả người lảo đảo, ngã xuống. Cố Dật Lâu phi thân tiến lên đỡ nàng.
“Làm sao vậy?”
Cầu Mộ Quân nhíu mày nhìn chân, không thể đứng lên, Cố Dật Lâu lập tức hiểu được, nâng nàng dậy tiến đến nhà gỗ nhỏ. Đỡ nàng ngồi trên tảng đá ngoài cửa, Cố Dật Lâu cầm chân của nàng, cởi hài của nàng.
“A --” Cầu Mộ Quân rụt chân lại, hắn lại không buông tay.
Nàng nhìn hắn, cùng hắn bốn mắt nhìn nhau, thấy trong mắt hắn sự kiên định cùng giữ lấy. Đó là ánh mắt làm cho trái tim nữ nhân vừa hoảng vừa vui, là ánh mắt nàng chưa bao giờ thấy ở Đoàn Chính Trung??
Hắn cúi đầu, cởi giày thêu của nàng ra, đặt ở dưới đất. Lại cởi tất trắng, sau đó lộ ra bàn chân nhỏ nhắn trắng noãn của nàng.
Cầu Mộ Quân không biết mình bây giờ nên làm gì.
Nàng xấu hổ, khó chịu, bởi vì để cho nam nhân không phải trượng phu nhìn thấy chân mình. Nhưng nàng lại mơ hồ có khoái cảm trả thù được Đoàn Chính Trung, bởi vì hắn dám khinh thường nàng.
Khoái cảm mơ hồ này làm cho nàng có chút nghi ngờ chính mình, chán ghét chính mình. Đọc nhiều sách như vậy, nàng là loại người xấu xa như vậy sao? Cố Dật Lâu nắm lấy chân của nàng, thấy trên chân nàng có một mảng hồng hồng lớn, còn có chút mùi thuốc. “Chân của nàng bị thương, vì sao còn múa?” Hắn hỏi, trong giọng nói mang theo tự trách cùng đau lòng.
“Không có gì đáng ngại, đã khỏi rồi.” Nàng nói.
Cố Dật Lâu ngẩng đầu nhìn nàng:“Vì sao lại không biết chăm sóc bản thân như vậy?” nàng không đáp lời, cúi đầu.
Cố Dật Lâu buông chân của nàng ra, vào nhà cầm hộp thuốc đến, nhẹ nhàng bôi thuốc cho nàng. Bôi xong, lại đi tất đi hài vào cho nàng, hắn nói:“Mấy ngày nữa không được lộn xộn, nếu không lại sẽ bị thương.” Cầu Mộ Quân gật đầu.
“Mộ Quân......” Hắn ngẩng đầu lên nhìn nàng. “Ta không muốn nàng cả đời ở lại Đoàn phủ.”
“Cố....”
“Không cần gọi ta Cố công tử.” Hắn lập tức nói. “Gọi ta Lâu.”
Cầu Mộ Quân nhìn hắn, đã hiểu được tình cảm của hắn. Thế này...... Cũng giống như nàng hi vọng.
Hai người bọn họ, là dây dưa không ngừng, là vận mệnh vận trêu cợt hai người. Bọn họ không phải vị hôn phu – hôn thê như năm đó, cũng không phải thiếu nam thiếu nữ nam chưa lấy nữ chưa gả, lại càng không là một đôi tình lữ tình chàng ý thiếp...... Thậm chí, trong lòng nàng còn không có hắn.
Nhưng hắn sắp chết, nàng không thể nói những lời này cho hắn, không thể nói những lời phụ lòng này cho hắn. “Lâu, nghe nói cảnh mặt trời lặn rất đẹp bên thúy hồ, ngươi dẫn ta đi xem được không?” Nàng nói.