Mục lục
Phu Quân Là Thái Giám Tổng Quản
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn rừng hoa Tử Vi, liền muốn xuống núi. Trên đường xuống núi, Cầu Mộ Quân đột nhiên dừng bước, chỉ vào một con đường khác nói:“Chỗ kia đi đâu ngươi biết không?”

Thích Ngọc Lâm nói:“Đó là đường đến vực Tương Tư, trước kia ta từng đưa Vi Vi đến đó.”

Cầu Mộ Quân nghe được hai chữ “Tương Tư”, liền cảm thấy chỗ đó hẳn là một nơi rất đẹp, nói:“Bây giờ chúng ta qua đó được không?”

“Được.” Thích Ngọc Lâm nắm tay nàng nói:“Ta đưa nàng đi.”

Vực Tương Tư cũng không xa, chỉ đi khoảng nửa canh giờ là đến, Cầu Mộ Quân cũng thấy được vách núi có cái tên xinh đẹp kia.

Hai người đứng ở bên vách núi, nhìn xuống cảnh tượng mờ ảo dưới chân núi, Thích Ngọc Lâm nói:“Nàng có biết vì sao nơi này gọi là Vực Tương Tư không?”

Cầu Mộ Quân thấy còn có nguyên nhân, liền lập tức hỏi:“Vì sao?”

Thích Ngọc Lâm nói:“Thật lâu trước kia, có một tiểu thư nhà Huyện thái gia yêu một công tử trong thành. Nhưng vị kia công tử kia lại chưa bao giờ thèm nhìn nàng lấy một cái. Nàng ngày đêm đau lòng, lại không dám nói ra tình cảm trong lòng, chỉ chờ đợi ông trời có thể cho nàng cùng vị kia công tử một tia duyên phận. Nhưng ông trời vẫn không nghe được cầu xin của nàng. Sau đó, Huyện thái gia đính thân cho vị tiểu thư đó, hôn kỳ gần đến, cửa hàng tơ lụa trong thành đưa tơ lụa dùng cho lúc xuất giá đến cho tiểu thư chọn. Tiểu thư mở tơ lụa ra, nhưng lại thấy bên trong có một câu thơ: ‘Kiếp trước chưa có duyên, chờ kiếp sau như nguyện.’ Đúng là bút tích của vị công tử kia. Tiểu thư sau khi nghe ngóng mới biết được tơ lụa này đúng là nhà vị công tử kia đưa tới. Tiểu thư kia vô cùng vui sướng, lập tức tìm lý do xin cha mẹ lùi việc hôn nhân, chờ công tử kia tới cầu thân. Nhưng một ngày lại một ngày, một tháng lại một tháng, vị công tử kia vẫn không tới cầu hôn, cũng không đưa tin đến cho nàng nữa.

Sau đó, công tử kia lại thành thân cùng một vị tiểu thư nhà bán tơ lụa lớn hơn. Tiểu thư nhà Huyện thái gia vô cùng đau đớn, lại nghĩ chắc là vị công tử kia vì phát triển gia nghiệp, miễn cưỡng mình thành thân cùng người khác. Tiểu thư quyết định không gả tiếp tục chờ vị công tử kia, một năm lại một năm, chung thủy với nguyện vọng trong đáy lòng. Sau công tử kia có con, sau đó thê tử của hắn lại bệnh mà qua đời. Tiểu thư nghĩ cuối cùng hắn có thể lấy mình, nhưng công tử kia lại cưới người khác. Tiểu thư lại đau lòng thêm một lần nữa, nhưng vẫn tin công tử kia yêu mình, nàng vẫn luôn giữ gìn câu thơ kia, vẫn chờ, đến tận lúc qua tuổi năm mươi.

Có một năm, tiểu thư đi du xuân, tới trên núi Nhạn Lai này, lúc đó nơi này còn chưa gọi là “Vực Tương Tư”, ở đây nàng ngoài ý muốn gặp được vị công tử nàng đã chờ cả nửa đời.

Ngày đó, vị tiểu thư kia rốt cục nhịn không được hỏi hắn yêu nàng vì sao không cưới nàng? Nếu như không yêu nàng, vì sao trước lúc nàng xuất giá lại đưa câu thơ kia đến cho nàng?

Công tử nhìn thơ, suy nghĩ hơn nửa ngày, mới nói, đó không phải đưa cho nàng. Lúc trước hắn cũng không biết nàng, chỉ không cẩn thận làm cho câu thơ tùy tay viết loạn kia rơi vào trong tấm tờ lụa đó, không ngờ tơ lụa lại bị người ta đưa đến nhà Huyện thái gia.

Tiểu thư ruột gan đứt từng khúc, cầm thơ nhảy từ trên bờ vực xuống. Tiểu thư đợi người yêu cả đời, kết quả lại phát hiện tất cả chỉ là sự hiểu lầm. Bởi vì chuyện xưa này thật đẹp, rất đau lòng, cho nên mọi người liền đổi tên nơi này thành ‘Vực Tương Tư’.” 

Nghe xong chuyện xưa của Thích Ngọc Lâm, Cầu Mộ Quân chảy xuống hai hàng lệ.

“Tất cả chỉ là hiểu lầm......” Những lời này quanh quẩn thật lâu bên tai, thoáng chốc làm cho lòng nàng cũng tràn đầy đau xót. Vị tiểu thư kia là nhìn thơ của người yêu nên nghĩ hắn cũng yêu nàng, vậy còn nàng thì sao?

Nàng mở miệng hỏi, hỏi hắn có yêu nàng hay không có, đổi lại chỉ là một tiếng cười lạnh của hắn. Nhưng sao nàng vẫn không chịu từ bỏ ý định.

Vì sao? Bởi vì hắn hôn nàng vài cái, mắng nàng vài câu sao?

Thật ra nàng đã sớm ở đáy vực sâu đã sớm không thoát ra được rồi. Không biết từ lúc nào, nàng đã bị tình yêu của nàng nhốt vào nơi vạn kiếp bất phục*.

*Vạn kiếp bất phục: Muôn đời muôn kiếp không trở lại được

Mặt trời chiều ngả về phía tây, rặng mây đỏ đầy trời chiếu lên bóng dáng cô đơn của nàng bên vách núi. Cầu Mộ Quân bước từng một đi về phía vách đá, nước mắt dọc theo khuôn mặt chảy xuống, rơi xuống đất.

Thích Ngọc Lâm nhìn bóng hình cô đơn xinh đẹp dưới ánh chiều tà, nhìn hai hàng lệ trong suốt trong mắt nàng, thất thần, ngơ ngác đứng tại chỗ.

Bầu trời bao la như vậy, nàng lại nhỏ bé như thế, rặng mây đỏ kia dường như sẽ lập tức cắn nuốt nữ tử xinh đẹp hơn nó, vực sâu không đáy kia dường như đang giương miệng chờ đợi một giọt lệ hồng nhan.

Hắn đột nhiên thức tỉnh, quát to một tiếng “Mộ Quân!” Chạy lên kéo Cầu Mộ Quân cách vách núi đen chỉ còn vài bước, ôm chặt nàng vào trong lòng.

“Mộ Quân...... Nguy hiểm......” Hồi lâu, hắn vừa sợ hãi vừa nói ra những lời này. Cầu Mộ Quân ôm lấy hắn, ở trong lòng hắn khóc thành tiếng.

“Đừng sợ, có ta.” Thích Ngọc Lâm nói bên tai nàng.

Nước mắt Cầu Mộ Quân không ngừng rơi, nằm ở trong lòng hắn vẫn khóc, giống như đứa bé ở bên ngoài bị bắt nạt mà chạy về nhà ôm lấy mẫu thân. Thích Ngọc Lâm không đành lòng nàng như vậy, rốt cục nói:“Thật ra...... Chuyện xưa vừa rồi...... Là lừa nàng thôi.”

Tiếng khóc dần dần nhỏ đi, Cầu Mộ Quân từ trong lòng hắn ngẩng đầu lên, nhìn hắn.

Thích Ngọc Lâm hổ thẹn nói:“Cái kia...... Là ta nói bừa, nàng không thấy chuyện xưa này nghe qua rất gượng ép sứt sẹo sao?”

Cầu Mộ Quân nhìn hắn nửa ngày, lau lau nước mắt, đi thẳng xuống núi.

Thích Ngọc Lâm vội đuổi theo nàng nói:“Thực xin lỗi, ta chỉ muốn bịa chuyện xưa động lòng người, cho nàng chút cảm xúc thôi, không ngờ nàng sẽ đau lòng đến vậy.”

Cầu Mộ Quân vẫn không để ý tới hắn, tiếp tục đi về phía trước, Thích Ngọc Lâm giữ chặt nàng mạnh mẽ ôm thắt lưng nàng nói:“Là ta sai rồi, ta lừa nước mắt của nàng, nàng đánh ta đi, đánh đến mức ta khóc, để ta đem nước mắt trả lại cho nàng.”

Cầu Mộ Quân hỏi:“Đánh ngươi ngươi sẽ khóc sao?”

“Sẽ không.” Thích Ngọc Lâm thành thật trả lời.

“Vậy làm thế nào ngươi mới có thể khóc?”

Thích Ngọc Lâm bắt lấy tay nàng nói:“Nàng không để ý tới ta, ta sẽ một mình khóc trong đêm.”

Cầu Mộ Quân đẩy hắn ra xoay người đi:“Ta không để ý tới ngươi.”

“Đừng mà!” Thích Ngọc Lâm vội giữ nàng lại:“Ta chỉ muốn đền nước mắt cho nàng, không muốn đền cả trái tim này. Nhưng nếu nàng không để ý tới ta, sẽ làm cho ta tan nát cõi lòng, làm cho ta ngay cả trái tim đều đưa cho nàng. Khi đó, ta sẽ lại tìm nàng đòi lại trái tim, đền đến đền đi như vậy, oan oan tướng báo, chúng ta chẳng phải sẽ dây dưa mấy đời mấy kiếp sao? Tuy rằng ta nguyện ý cùng nàng ước hẹn mấy sinh mấy thế, nhưng ta không muốn mấy sinh mấy thế này chúng ta cứ nợ trả như vậy, chi bằng đem duyên phận mấy đời đều lưu đến kiếp này, làm cho chúng ta Chấp tử tay, cùng tử giai lão, qua cả đời.”

Cầu Mộ Quân cúi đầu yên lặng, sau đó nói:“Ai muốn cùng ngươi trọn đời trọn kiếp, mấy thế mấy đời!” Nói xong lại đi trước, bước chân lại thả chậm rất nhiều.

Thích Ngọc Lâm theo tới bên cạnh nàng nói:“Ta.”

Cầu Mộ Quân cúi đầu, nhịn không được cười lên một tiếng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK