Gió thổi sợi tóc hắn phất qua trên mặt nàng. Trong chớp mắt, nàng mê say, nắm lấy quần áo chỗ thắt lưng hắn, tay từ từ đưa về phía trước ôm hắn.
Đến trong thành, bọn họ xuống ngựa nắm dây cương đi về phía trước, ánh chiều tà chiếu hai người một ngựa, kéo ra cái bóng thật dài trên mặt đất.
Không bao lâu liền đến cửa, Cầu Mộ Quân và Đoàn Chính Trung cùng nhau vào cửa. Đi tới cửa, Đoàn Chính Trung ngừng lại, hỏi thủ vệ:“Phu nhân đi ra ngoài bằng cách nào?”
Thủ vệ bị dọa trắng mặt, nơm nớp lo sợ nói:“Phu nhân nói ngài chưa nói không cho nàng đi ra ngoài.”
“Bây giờ ta nói.” Đoàn Chính Trung quay đầu nhìn nàng, sau đó lại nói với thủ vệ:“Từ nay về sau, không có sự cho phép của ta, nàng không được phép ra phủ.” Hắn lấy ra một khối ngọc bội từ trên người nói:“Các ngươi thấy ngọc bội này, hoặc chính miệng ta nói với các ngươi phu nhân có thể đi ra ngoài, bằng chứng khác cũng không tính.”
“Dạ, lão gia.” Thủ vệ đồng thanh trả lời.
Nói xong, Đoàn Chính Trung đi vào, Cầu Mộ Quân cúi đầu đi theo.
Quản gia chào đón, lấy dây cương từ trên tay hắn, hắn lập tức tiến vào phòng ngủ thay quần áo, Cầu Mộ Quân chờ ở ngoài cửa.
Chỉ chốc lát sau, hắn thay đổi một bộ quan phục đi ra, tóc cũng chỉnh trang lại.
“Còn phải tiến cung sao?” Cầu Mộ Quân hỏi.
“Ừ.” Đoàn Chính Trung đi nhanh về phía trước.
“Khoan đã --” Cầu Mộ Quân gọi hắn lại.
Hắn dừng bước xoay người lại, khuôn mặt bị ánh hoàng hôn phủ một tầng vàng óng ánh mờ ảo.
Nàng đi lên phía trước, chậm rãi tiến gần đến hắn, sau đó cúi người lấy ra sợi tóc trong áo ở cổ hắn. Mặt có chút ửng đỏ, nói nhỏ:“Buổi tối có về không?”
Sắc bén trên người hắn giảm rất nhiều, nhìn nàng đáp: “Ừ, tối nay sẽ về.”
Môi của nàng run lên, giống như muốn nói gì lại không nói, hai người đối mặt yên lặng trong chốc lát, sau đó hắn xoay người xuống hành lang.
Thật ra nàng muốn nói: ‘Ta chờ ngươi’. Nhưng không nói ra miệng.
Hắn đi rồi, trong lòng lại trống vắng.
Ăn cơm chiều, tắm rửa, sau đó một mình ngồi ở trong phòng chờ hắn trở về.
Đêm yên lặng, nghe được đến ngọn nến cháy sạch vang “lép bép”. Trong phòng được xông mùi hương liệu nhè nhẹ, giống mùi trên người hắn.
Nàng đột nhiên nghĩ tới một câu: Một mình trông phòng.
Nàng lúc này có phải đang một mình trông phòng không? Nghĩ vậy nàng không khỏi nở nụ cười.
Nhàm chán mở một cái rương trong phòng góc, bên trong đều là quần áo của hắn. Từng bộ được nha hoàn gấp chỉnh tề, giống như mới. Bên trong có vài cái túi thơm, đều là mùi hoa nhài.
Vuốt ve quần áo, nhớ bộ dáng của hắn, càng hi vọng hắn mau chóng trở về.
Chưa từng hình dung hạnh phúc sẽ như thế nào, bây giờ lại đột nhiên rõ ràng.
Hạnh phúc chính là được hắn nắm tay, nhìn hắn cười, cùng đi đến già.
Nàng xác định, nàng mười chín tuổi, yêu phu quân của mình -- một thái giám tính tình khiến cho nàng nhìn không thấu.
Sau lưng đột nhiên có tiếng bước chân, không đợi nàng quay đầu, một thanh trường kiếm đã đặt trên cổ nàng, cánh tay mạnh mẽ có lực bắt lấy vạt áo của nàng, lôi nàng đứng lên.