Mục lục
Phu Quân Là Thái Giám Tổng Quản
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: mèomỡ

Nàng vẫn duy trì tư thế nằm vô sỉ ở trên giường, nhìn ánh mặt trời bên ngoài vẫn rực rỡ như thế, ánh nắng khiến nước mắt chảy ra.

Nước mắt vẫn rơi, ánh mặt trời cũng không thể hong khô hết được, trong đầu nàng vẫn trống rỗng.

Có thể nhớ được bóng đen lờ mờ kia cùng kích tình khó quên, nhưng đây cũng là điều nàng không mong muốn nhất.

Con đường phía trước, nàng không biết nên đi thế nào.

Theo như trong sách, theo lời dạy của thánh nhân xưa, hẳn nàng nên lấy cái chết tẩy rửa nhục nhã, nhưng...... nàng muốn sống.

Nàng muốn cười chính mình, không muốn chết, ngươi còn muốn làm cái gì đây? Đứng dậy, trở lại Đoàn phủ, coi như không phát sinh chuyện gì sao? Nước mắt lại chảy ra.

Nàng chống người ngồi dậy, lấy quần áo từng món từng món tự mình mặc vào. Thi thể Đoàn Tử Thông vẫn nằm trên mặt đất, nàng đi qua chưa từng liếc mắt một cái.

Chim vẫn hót, rừng trúc vẫn xinh đẹp như trước, mặt trời cũng vẫn sáng lạn. Nhưng những thứ xinh đẹp này lại càng khiến nàng đau lòng.

Nàng lê thân mình bủn rủn, chống vào cây trúc xanh biếc đi về phía trước, gió nhẹ thổi đi vết thương cùng nước mắt. Thất thần trở lại Đoàn phủ, Tiểu Nhụy thân thiết gọi, nàng khẽ hỏi:“Đoàn Chính Trung đâu?”

“Tiểu thư người quên rồi sao? Lão gia từ sáng sớm đã tiến cung rồi.” Tiểu Nhụy nói.

Cầu Mộ Quân không hỏi lại, chậm rãi vào phòng, chống lên bàn quay đầu lại nói:“Tiểu Nhụy, ta muốn tắm rửa.”

“A? Sớm như vậy......” Tiểu Nhụy hơi ngạc nhiên, nhìn thấy mồ hôi trên đầu nàng, lập tức cười nói:“Tiểu thư hẳn là mệt rồi, cả người chảy đầy mồ hôi, nô tỳ lập tức đi chuẩn bị nước.” Nói xong, liền đi ra ngoài.

Lát sau, Tiểu Nhụy đổ nước đầy thùng gỗ, cầm đến cho Cầu Mộ Quân một bộ quần áo sạch sẽ, đi đến bên cạnh nàng nói:“Tiểu thư, nước được rồi, nô tỳ giúp người thay quần áo.”

“Không cần!” Cầu Mộ Quân kinh hoảng lùi ra sau vài bước, giống như bị sợ hãi.

Tiểu Nhụy kỳ lạ nói:“Tiểu thư, làm sao vậy?”

Cầu Mộ Quân thở hổn hển mấy hơi, sau đó lại chậm rãi bình tĩnh lại, nói:“Em đi ra ngoài trước, ta...... tự ta mình làm.”

“Tiểu thư......”

“Em đi ra ngoài!” Cầu Mộ Quân sốt ruột nói.

Tiểu Nhụy cúi thấp đầu, trả lời:“Dạ, nô tỳ đi ra ngoài trước.” Sau đó đi đóng cửa phòng lại.

Cầu Mộ Quân lại một lần rơi lệ đầy mặt. Cởi quần áo, trên người đều là dấu vết hoan ái. Cho dù rửa mấy lần, cũng không rửa sạch được dấu vết đầy người, cả người dơ bẩn. Một canh giờ trôi qua, nàng vẫn ngồi ở trong thùng gỗ.

Tiểu Nhụy ở ngoài cửa gọi:“Tiểu thư, người không sao chứ?”

Nàng phục hồi lại tinh thần, hồi lâu, trả lời:“Không sao.”

“Vậy người có cần thêm nước ấm không?” Tiểu Nhụy hỏi.

“Không...... Không cần.” Nàng đáp lại.

Nếu có thể nàng hy vọng có thể vĩnh viễn ngâm mình ở trong nước.

Mặt trời dần dần lặn, nước đã lạnh như băng, Tiểu Nhụy ở ngoài cửa hỏi vài lần, nàng mới đứng lên, chậm rãi mặc quần áo. Đi ra cửa, mặt trời không còn chói mắt như trước, chỉ còn chút độ ấm cuối cùng.

“Hắn đã trở về chưa?” Cầu Mộ Quân hỏi.

“Ai, lão gia sao? Hình như vừa trở về, có người đi dẫn ngựa.” Tiểu Nhụy nói. Cầu Mộ Quân run lên, lập tức chạy ra cửa trước.

“Aizz, tiểu thư, quần áo người còn chưa chỉnh!” Tiểu Nhụy ở phía sau gọi không được, cũng đuổi theo.

Cầu Mộ Quân chạy đến trong vườn hoa, chắn phía trước đám người Đoàn Chính Trung. Tiểu Nhụy từ phía sau đuổi theo, phủ thêm áo ngoài cho nàng. Nàng đỏ mắt, hoa lê đái vũ¹ nhìn Đoàn Chính Trung.

Cho dù tóc nàng vẫn ẩm ướt, quần áo cũng không chỉnh, nhưng lại điềm đạm đáng yêu xinh đẹp động lòng người, xinh đẹp làm cho người ta mất hồn.

Bọn hạ nhân bên người Đoàn Chính Trung muốn nhìn lại không dám nhìn, hơi hơi cúi đầu đoán phu nhân bị làm sao vậy. Đoàn Chính Trung đánh giá nàng, trong mắt xuất hiện một tia không vui. “Còn ra thể thống gì nữa?” Hắn lớn tiếng hỏi.

“Ngươi......” Môi Cầu Mộ Quân run run vài cái, cúi đầu một giọt nước mắt rơi xuống, khi mọi người trước mặt còn chờ nàng nói chuyện, nàng lại đột nhiên chạy đi.

Tiểu Nhụy lại đuổi theo.

Đoàn Chính Trung hừ một tiếng, tiếp tục đi về phía trước.

Cầu Mộ Quân trở lại trong phòng liền ngồi ngơ ngác, không rên một tiếng. Tiểu Nhụy bưng đồ ăn tới, khuyên thế nào nàng cũng không ăn.

Đến buổi tối, Tiểu Nhụy lại dìu nàng nằm trên giường, chính mình trông coi bên cạnh, thỉnh thoảng nhìn nàng một cái, lại phát hiện nàng vẫn luôn mở mắt, giống như trúng phải tà.

Cứ như vậy nàng không ngủ Tiểu Nhụy vẫn trông coi bên cạnh, đến nửa đêm, nàng bỗng nhiên ngồi dậy. Tiểu Nhụy bước lên phía trước hỏi:“Tiểu thư......” Nàng không đáp, vạch chăn, xuống giường khoác thêm ngoại bào. Tiểu Nhụy lại cuống quít đuổi theo nàng. Nàng lại chạy đến phòng Đoàn Chính Trung.

Đến cửa, không nói gì liền xông vào, thủ vệ ngoài cửa vào thông báo cho Đoàn Chính Trung vốn đã ngủ. Đoàn Chính Trung từ trên giường đứng lên, nói:“Để cho nàng vào đi.”

Thủ vệ vâng lời, Cầu Mộ Quân chạy vào, nhìn Đoàn Chính Trung đứng ở trong phòng, đột nhiên xông lên ôm lấy hắn. Đoàn Chính Trung sửng sốt.

Nàng ôm hắn, áp mặt sát vào gáy hắn, ánh mắt đột nhiên trầm tĩnh lại.

“Lão gia, đêm nay cho ta ngủ ở đây được không?” Nàng nói. Giọng nói khiến người ta thương tiếc, làm cho người ta không đành lòng cự tuyệt. Đoàn Chính Trung vẫy tay cho thị vệ lui ra ngoài.

“Ngươi làm sao vậy?” Hắn hỏi.

Cầu Mộ Quân buông hắn ra, đôi mắt ướt át, cô đơn nói:“Người không muốn sao?” Nói xong, nàng cúi đầu, từ từ lùi về phía sau mấy bước, rơi nước mắt nói:“Ta đã biết...... Thực xin lỗi, lão gia, quấy rầy người nghỉ ngơi.” Nàng tiếp tục lùi về phía sau, chuẩn bị xoay người ra cửa

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK