Tiếng gào khóc đột nhiên dừng lại, Cầu Mộ Quân đứng ở sau lưng Đoàn Chính Trung, dùng trâm kề lên cổ hắn.
“Thả hắn ra!”
Trong mắt nước mắt chưa khô, Cầu Mộ Quân hung hăng nói.
“Cầu tiểu thư......” Cố Dật Lâu kinh ngạc mà lại đau lòng nhìn cảnh tượng trước mắt, không biết nên nói cái gì.
Nàng cứu hắn còn uy hiếp Đoàn Chính Trung như vậy sẽ có hậu quả gì? Huống chi, tay nàng nhanh bằng Đoàn Chính Trung sao?
Thị vệ nhìn Đoàn Chính Trung, cùng đợi mệnh lệnh của hắn.
Vẻ mặt Đoàn Chính Trung không chút thay đổi, chậm rãi nói:“Thả hắn.”
Thị vệ buông đao đang kề trên cổ Cố Dật Lâu xuống. Cố Dật Lâu đứng im ở tại chỗ, nhìn nàng không chuyển mắt.
“Đi mau!” Cầu Mộ Quân lớn tiếng thúc giục.
“Cầu tiểu thư......”
Cố Dật Lâu nhìn nàng nói:“Mộ Quân, Cố Dật Lâu này phụ ngươi một lần, nguyện trả lại gấp ba!” Nói xong, bóng đen chợt lóe, đã không thấy bóng dáng hắn.
Cầu Mộ Quân buông trâm cài trên cổ Đoàn Chính Trung ra, che miệng khóc òa lên.
Nàng không cần hắn báo đáp nàng, không cần chờ nàng giống nàng lúc trước chờ hắn, chỉ cần hắn bình an chỉ cần hắn có thể tiếp tục sống.
“Ngươi cho rằng hắn có thể thoát được sao?” Giọng nói của Đoàn Chính Trung không nhanh không chậm nhàn nhã vang lên bên tai nàng
Cầu Mộ Quân ngẩng đầu, vừa khéo thấy hắn lấy ra một cái ống trúc nhỏ từ cổ tay áo. Mở ống trúc nhỏ, một con ong mật từ bên trong bay ra, vòng vo vài vòng trong sân sau đó bay thẳng ra đầu tường, ra Đoàn phủ.
Lúc nhìn thấy hắn thả ra ong mật Cầu Mộ Quân còn không biết đó là cái gì, nhưng khi ong mật bay ra khỏi sân sắc mặt nàng lập tức thay đổi.
Hướng ong mật bay ra đúng là hướng Cố Dật Lâu vừa đi, đường ong mật này bay đi là giống Cố Dật Lâu, nói cách khác nó có thể theo dõi Cố Dật Lâu!
Cầu Mộ Quân nhìn về phía Đoàn Chính Trung, hắn nhìn phương hướng ong mật bay đi, thản nhiên cười vẫn là tư thái coi thường mọi chuyện như trước.
Ở trước mặt nàng hắn vĩnh viễn là người thắng.
Hắn xoay người rời đi, khi lướt qua người nàng liền ngừng lại, lấy trâm cài trên tay nàng, nắm ở trong tay. Chỉ nghe thấy trong lòng bàn tay hắn “rắc” một tiếng, trâm cài gãy thành hai đoạn từ trong tay hắn rơi xuống. Đụng tới tảng đá, phát ra tiếng vang trong trẻo.
Giây phút đó lòng nàng đóng băng ba thước.
Giây phút đó lần đầu tiên nàng không muốn thừa nhận tình yêu của mình.
Giây phút đó, trong lòng nàng thầm nhủ, Đoàn Chính Trung, sẽ có một ngày ngươi cũng yêu ta, ta đây nhất định phải cho ngươi nếm thử mùi vị đau khổ.
Đêm đó, nha hoàn phụng mệnh Đoàn Chính Trung đem quần áo Cầu Mộ Quân từ phòng ở của nàng lúc trước đặt ở phòng nhỏ Cố Dật Lâu từng nằm.
Nha hoàn còn cúi đầu chuyển lời nói của Đoàn Chính Trung:“Lão gia nói, người ở nơi này chắc sẽ rất vui vẻ.”
Cầu Mộ Quân cười sáng lạn, nói:“Thay ta cám ơn lão gia, ta thật sự rất vui vẻ! Tối thiểu ở đây cũng từng có chân chính......”
Nàng dừng lại nói, sửa lời nói:“Tốt lắm, các ngươi đi ra ngoài đi.”
Có câu, chửi ngừơi không nói thẳng chỗ yếu.
Nàng không biết Đoàn Chính Trung khi nghe người khác gọi hắn “Hoạn cẩu” trong lòng hắn nghĩ thế nào, nhưng trong lòng nàng có chút đau lòng.
Nhưng vừa rồi, nàng suýt chút nữa đã nói:“Tối thiểu nơi này cũng từng có một nam nhân chân chính ngủ qua.”
Nàng thật sự giận hắn coi thường cảm tình của nàng, không lưu tình với nàng.