Thật ra, còn có rất nhiều vấn đề muốn hỏi hắn, vì sao hắn vào cung, vì sao lại làm thái giám giả, vì sao giả dạng làm người xấu, đối xử với nàng không tốt như vậy, nhà hắn bị làm sao, còn có cha mẹ huynh đệ, trước đây sống như thế nào......
Nhưng mà nàng biết, có lẽ hắn cũng muốn ở bên nàng nàng tán gẫu những chuyện đó nhưng hắn sẽ không làm vậy, bởi vì hắn không muốn để cho nàng biết nhiều chuyện, không muốn để nàng đi vào nguy hiểm.
Vậy nàng sẽ coi như không biết, nàng chỉ cần biết hắn an toàn, vậy là tốt rồi.
“Không yên lòng sao, suy nghĩ gì vậy?” Uống xong một ngụm thuốc cuối cùng, hắn hỏi.
Nàng cười khẽ, “Nhớ chàng.”
“Nhớ ta vì sao không lại đây?”
Nàng cúi đầu cười, buông bát, ngồi lại gần thêm một chút, đưa đôi môi đỏ mọng đến bên miệng hắn.
Vì thế hắn liền hôn lên, không khách khí mà ăn nàng.
Liễu Vấn Bạch giống như rình ở bên cạnh, đúng lúc lại chạy tới nói:“Ai, các ngươi...... Muốn ta phải nói gì đây? Rốt cục ta cũng biết vì sao lại gọi là ‘củi khô lửa bốc’ rồi, rảnh ra một chút đã tranh thủ.”
Hai người tách ra, Đoàn Chính Trung “mắt hiện lên ánh sáng nguy hiểm” nhìn hắn, Cầu Mộ Quân cúi đầu ngồi ở bên giường.
Liễu Vấn Bạch còn nói thêm:“Ta phải nhắc nhở một câu: Trung Trung ca, tiễn khách. “Rừng xanh còn đó, sợ gì không có củi đun”, dưỡng thương cho tốt, đến lúc đó ta chuẩn bị cho ngươi mấy căn ngưu tiên tốt nhất, cam đoan khiến các ngươi sung sướng!”
Cầu Mộ Quân đỏ mặt, ngay cả Đoàn Chính Trung cũng xấu hổ, nàng đứng lên chuẩn bị rời đi, nhưng vẫn nhịn không được quay đầu nhìn thoáng qua. Đoàn Chính Trung cũng nhìn nàng, hai người nhìn nhau trong chốc lát, Cầu Mộ Quân mới hạ quyết tâm đi ra cửa.
Thật ra Liễu Vấn Bạch nói cũng đúng “rừng xanh còn đó, sợ gì không có củi đun” chỉ cần hắn tốt nàng cũng tốt, bọn họ còn có thời gian vài thập niên nữa cơ mà.
Sau khi gặp Đoàn Chính Trung, nàng hiểu được rất nhiều chuyện.
Ngày đó chắc chắn Liễu Vấn Bạch cố ý xuất hiện cứu nàng, sau đó thuận tiện đùa nàng một phen. Sau đó ở trong thư phòng nhà nàng, người khiến nàng hôn mê không phải Đoàn Chính Trung, mà là Liễu Vấn Bạch. Nàng còn biết sau khi khiến nàng hôn mê, hắn đã thay quần áo của nàng, dịch dung thành bộ dạng của nàng, nói với mẹ là đi ra ngoài mua son, sau đó lại mang nàng đến chỗ Đoàn Chính Trung, nhưng không biết vì hắn lại phải đánh ngất nàng.
Nếu muốn nàng đi gặp Đoàn Chính Trung, hắn hoàn toàn có thể dùng phương pháp khác. Còn có tờ giấy kia, sau đó nàng đã thử đi tìm lại nhưng không có. Nàng nghĩ, chắc đã bị Liễu Vấn Bạch cầm đi rồi.
Nếu Liễu Vấn Bạch không cố ý đi tìm nàng, vậy thì là hắn đã sớm trốn ở trong thư phòng, nhìn thấy nàng cầm tờ giấy kia liền ra tay rồi cầm tờ giấy đi.
Lấy quan hệ của Liễu Vấn Bạch cùng Đoàn Chính Trung, việc này Đoàn Chính Trung chắc chắn phải biết. Nói cách khác Đoàn Chính Trung cũng có ý lừa nàng.
Vì sao hắn lại lừa nàng? Tờ giấy kia khiến nàng gặp nguy hiểm sao? Hay bên trong có dấu bí mật gì? Hơn nữa, vì sao Liễu Vấn Bạch lại trốn trong thư phòng nhà nàng?
Thở dài, nàng quyết định không nghĩ nữa.
Liễu Vấn Bạch nói chân tướng rồi sẽ rõ ràng.
Thích gia, Đoàn Chính Trung, việc này là vì thế lực hai bên: trọng thần ngoại thích cùng hoạn quan giao chiến, hay là tranh ngôi vị hoàng đế như lúc đầu nàng nghĩ?
Nhưng nàng không biết mình đã sớm bị cuốn vào trong cuộc tranh đấu này.
Liên tục vài ngày, vì không muốn người khác nghi ngờ nên nàng không đi tìm Đoàn Chính Trung, chỉ gặp Thích Vi vài lần, cũng vô tình gặp Thích Ngọc Lâm một lần.
Tết Trung thu, Thích Vi cùng Cầu Mộ Quân đi đến quán rượu lớn nhất kinh thành ngắm trăng.
Cảnh tượng bên ngoài quả nhiên như Thích Vi nói, khắp nơi giăng đèn kết hoa, đèn đuốc sáng trưng. Một đám trẻ con cầm theo đèn lồng, chơi đùa đùa giỡn phía dưới quán rượu, ồn ào náo nhiệt.
Cầu Mộ Quân cúi đầu nhìn cảnh tượng phía dưới, trên mặt tràn ra tươi cười.
Vị trí của bàn này có thể nhìn thấy toàn bộ cảnh tượng náo nhiệt dưới lầu, lại có thể nhìn thấy ánh trăng thật sáng trên cao, nghe nói Thích Ngọc Lâm đã mất rất nhiều tiền mới đặt được.
Thích Vi nhìn bánh Trung thu ở trên bàn băn khoăn nửa ngày, chọn một cái vừa miệng cắn một miếng nói:“Mộ Quân tỷ tỷ, nghe nói tết Trung thu này sẽ xuất hiện vui mừng bất ngờ đó!”
Cầu Mộ Quân hỏi:“Vui mừng bất ngờ gì?”
Thích Vi huých Thích Ngọc Lâm bên cạnh nàng một cái, Thích Vi cười nói:“Đợi rồi biết, đợi rồi biết.” Lại nhìn Thích Ngọc Lâm, hơi hơi cúi đầu, trên mặt nhẹ nhàng cười. Xem bọn họ như vậy, nàng đại khái đã đoán được một ít. Nhất định là Thích Ngọc Lâm lại làm cái gì mới mẻ rồi.
Ai, không biết khi nào thì nàng mới có thể quang minh chính đại ở bên Đoàn Chính Trung, để cho Thích Ngọc Lâm có thể theo đuổi hạnh phúc của chính hắn.
Bàn bên cạnh, một người bộ dáng thư sinh đang nhìn trời làm thơ, giọng nói bay vào trong tai bọn họ, mấy người cũng ngẩng đầu, nhìn ánh trăng tròn.
Lúc này, có ba người Đột Quyết từ dưới lầu đi lên. Đi đầu là một người hơn hai mươi tuổi, áo bào màu hồng viền đen đẹp đẽ quý giá, áo choàng làm từ lông hồ ly trắng, trên mặt mang theo vài phần khinh thường, vài phần coi rẻ, ngay cả lên tầng vẫn nâng cao cằm. Người đằng sau cũng làm bộ không ai bì nổi, nhìn qua hình như là tùy tùng của người đi phía trước.
Trong kinh thành đều biết, mấy ngày nay đại điện hạ Đột Quyết tới chơi, địa vị mấy người này nhất định không thấp, liền tránh xa.
Mấy người lên lầu, một tùy tùng trong đó lớn tiếng gọi:“Tiểu nhị!”
Tiểu nhị quán rượu đang vội vàng đưa rượu lên cho khách, nghe thấy tiếng gọi cao vút này, lập tức đi tới. Trong kinh thành còn nhiều quan to hiển quý, hơi vô ý sẽ đắc tội với người không thể trêu vào.
Tùy tùng kia nói:“Không phát hiện gia chúng ta đến đây sao?”
Tiểu nhị xoay người nói:“Đắc tội các vị gia, hôm nay là ngày đặc biệt, bàn trong quán sớm đã được đặt hết, vài vị gia có thể đến quán khác xem, cố gắng còn có thể chiếm được vị trí.”
Lời này vừa nói ra, tùy tùng kia liền tiến lên, đá tiểu nhị một cước ngã xuống đất, khay rượu trong tay tiểu nhị “xoảng” một tiếng rơi xuống.
Mọi người vốn đang ngâm thơ, ngắm trăng, chưa chú ý tới động tĩnh bên này, nhưng tiếng vỡ này vang lên làm cho tất cả mọi người nhìn về phía này.
Tùy tùng dẫm nát tay tiểu nhị, nói:“Bây giờ còn chỗ chưa?”
Chưa để tiểu nhị nói chuyện, cầu thang liền vang lên tiếng “Cộp cộp cộp”, lập tức có người giống như chưởng quầy đi đến trước mặt mấy người nói:“Đại gia, nô tài này đắc tội các vị đại gia, xin đại gia đại lượng không so đo với kẻ tiểu nhân. Ngài tới đúng dịp, vừa khéo có một bàn khách có việc đã đi rồi, tiểu nhân đưa ngài qua đó.”
Hai kẻ tùy tùng “Ha ha” cười to hai tiếng, lấy bội đao trong tay, vỗ hắn nói:“Ngươi cho gia chúng ta là loại người nào, một cái bàn tùy tiện có thể ngồi sao?”
Chưởng quầy gật đầu liên tục xin lỗi, lại hỏi:“Vậy mấy vị gia coi trọng cái bàn nào, tiểu nhân xem có thể an bài không.”