Quay lại, là -- Đoàn Chính Trung!
Hắn cúi đầu nhìn xuống dưới chân nàng, nàng theo ánh mắt hắn nhìn xuống, chỉ thấy phía sau gót chân là một mảnh gạch ngói vụn dựng thẳng, nàng tiếp tục lùi chỉ sợ sẽ bị đâm vào.
Đứng dịch ra, xoay người dùng đỉnh đầu đối mặt với hắn.
“Sao ngươi lại tới đây?” Giọng nói nho nhỏ, dịu dàng.
“Nhìn thấy ngươi.” Giọng nói không nghe ra cảm xúc.
“Ta không phải cố ý, chỉ là...... chỉ là muốn xem hội hoa xuân một chút, lúc sáng đã quên nói với ngươi.” Nàng tiếp tục cúi đầu.
Đoàn Chính Trung nhìn nàng trong chốc lát rồi xoay người đi theo đường lúc đến.
Cầu Mộ Quân phản ứng lại, lập tức đi theo.
“Ngươi tới bằng cách nào?” Đuổi kịp bước chân hắn, Cầu Mộ Quân hỏi.
“Qua cầu.”
“A? Vậy không phải rất xa sao?”
Đoàn Chính Trung không nói gì, nàng cũng không hỏi lại chỉ đi theo hắn.
Không phải hắn tức giận sẽ lập tức phát tác sao? Sao vẫn không nói đến chuyện trừng phạt nàng tự tiện ra khỏi phủ? Hay là chuẩn bị về sẽ dùng trọng hình?
Cầu Mộ Quân còn cúi đầu nghĩ, Đoàn Chính Trung đi phía trước bỗng dừng bước.
Nàng đâm vào lưng hắn nên vội ngẩng đầu lên, sau đó thấy một hồ nước trước mắt.
Đường đi qua là một dãy đá trồi lên mặt nước, mặt đá trơn bóng, chỉ sợ không lưu ý một chút sẽ ngã xuống nước.
Đoàn Chính Trung vươn tay nắm lấy tay nàng.
Trong lòng nàng run lên, mặt cũng lập tức đỏ lên.
Cũng may hắn là đưa lưng về phía nàng nên không thấy được.
Tay hắn rất lớn, thực ấm áp, không thô ráp giống người khác mà lại mịn màng.
Trong nháy mắt bị hắn cầm tay, nàng hoảng hốt có cảm giác toàn thân cứng đờ, sau đó mới cảm thấy – tim mình đập nhanh hơn mặt cũng nóng lên.
Hắn nắm tay nàng bước lên mặt đá, vững vàng giống như đi đường bằng.
Qua hồ nước, đường dưới chân tuy hẹp hơn so với lúc trước nhưng cũng bằng phẳng, nhưng hắn vẫn không buông tay nàng ra.
Trong lòng ấm áp, ngạc nhiên mừng rỡ mà lại hưng phấn.
Đi chưa được mấy bước, đường càng ngày càng nhỏ còn gập ghềnh, đã không phải đường mà là bờ ruộng.
Thì ra...... Do hắn biết đường phía trước cũng không dễ đi mà thôi.
Nàng còn tưởng rằng......
Không còn vui vẻ cùng hưng phấn, nhưng trong lòng lại vẫn ấm áp.
Đi hết bờ ruộng là đường lớn, phía trước có một quán trà.
Đoàn Chính Trung buông tay nàng ra, thanh toán tiền cho ông chủ, cởi dây buộc ngựa bên quán trà xuống, nhảy lên. Ngựa chậm rãi đi đến chỗ Cầu Mộ Quân đứng ở trước mặt nàng, hắn ngồi trên lưng ngựa vươn tay về phía nàng.
Nàng đưa tay đặt vào lòng bàn tay hắn, đạp lên bàn đạp, sau đó thân thể liền bay lên, bị hắn kéo lên ngựa.
Thì ra hắn cưỡi ngựa từ cầu bên kia vòng lại đây.
Lúc ngựa chạy, mùi hoa nhài sau gáy hắn chui vào trong mũi nàng, làm cho nàng không kìm chế được áp sát vào sau gáy hắn, càng ngửi rõ mùi thơm ngát.
Nam nhân dùng phấn thơm dường như cũng không ghê tởm.
Hắn dùng phấn thơm rất tốt. Khó trách thái giám trong cung đều thích phấn thơm, Hoàng Thượng cùng Hoàng phi ngửi thấy mùi này, tâm tình sao có thể không tốt?
Gió thổi sợi tóc hắn phất qua trên mặt nàng. Trong chớp mắt, nàng mê say, nắm lấy quần áo chỗ thắt lưng hắn, tay từ từ đưa về phía trước ôm hắn.