Cầu Mộ Quân ngồi trên ghế ngẩng đầu lên, nói:“Chính Trung, chàng hôn ta được không? Hoặc là...... bây giờ chàng muốn ta?”
“Khụ......” Đoàn Chính Trung cuống quít đẩy nàng ra, lùi lại mấy bước, nói chuyện cũng không lưu loát:“Ta...... Hôm nay không còn sớm nữa, chỉ sợ nàng phải về rồi.”
Cầu Mộ Quân từ trên ghế đứng lên, tiến lên ôm lấy hắn khóc nức nở nói:“Nhưng ta rất khổ sở, không cảm nhận được chàng, ta muốn chàng ôm ta, muốn chàng ‘yêu’ ta, trong lòng ta trống rỗng, quá đau khổ, quá đau khổ, Chính Trung...... Phu quân......”
“Mộ Quân, nàng......” Đoàn Chính Trung đưa tay nhẹ nhàng đẩy nàng ra, bất giác lùi ra sau hai bước.
Cầu Mộ Quân rơi lệ nhìn hắn nói:“Ta van xin chàng, ta cảm thấy ta sắp không chống đỡ nổi nữa, ta......” Nàng nói xong, liền tiến tới hôn hắn.
“Không được......” Đoàn Chính Trung đẩy nàng ra, chật vật nói:“Ta...... Ta còn có việc, đi trước, nàng cũng nhanh về đi.” Nói xong bỏ chạy ra cửa, không quay đầu lại.
Vì sao? Hắn vội vàng như vậy, là bị nàng dọa sao?
Hắn cảm thấy nàng quá lớn mật, rất...... không biết xấu hổ?
Cầu Mộ Quân òa khóc, vô lực ngồi xuống.
Buổi tối, nàng đi ngủ từ rất sớm, ngủ không bao lâu đã bị ác mộng làm bừng tỉnh.
Vẫn là người kia, đêm tối, quần áo đen, thanh đao sắc bén, còn có rất nhiều máu.
Trên đầu là mồ hôi, trong mắt là nước mắt.
Nàng không biết vì sao mình lại trở thành như thế này, tại sao lại khó hiểu như vậy.
Ngoài cửa sổ có tiếng động nhỏ, nàng rất quen thuộc.
Đứng dậy, đốt đèn, mở cửa sổ ra đưa bồ câu đưa tin từ bên ngoài vào.
Không cần phải nói, lại là Thích Ngọc Lâm.
Nàng mở giấy ra, nhìn một cái, rồi gấp lại.
Đang định đóng cửa sổ, lại có một con bồ câu đưa tin khác bay đến.
Trong lòng nàng chấn động, vội rút tờ giấy trên chân bồ câu, là giấy trắng.
Đoàn Chính Trung?
Hắn muốn gặp nàng, chẳng lẽ muốn nói gì sao? Hay là...... Hắn cảm thấy ngại vì hôm nay đã từ chối nàng như vậy nên hẹn nàng đến mật thất gặp lại? Gấp tờ giấy lại rồi đi ngủ, trong lòng nàng cũng thoáng bình phục, nhưng rất lâu sau mới ngủ được. Ngày hôm sau khi đi vào nhã gian chữ Thiên thứ hai, đợi một lát không thấy hắn đến nàng liền thử đi xoay chốt mở. Lúc này lại mở được.
Trong lòng hơi bất ngờ, nàng theo cửa dưới thư án đi vào. Chậm rãi đi về mật thất, nhưng trong lòng càng ngày càng khẩn trương. Mở cửa ra, không thấy Đoàn Chính Trung ở bên cạnh bàn. Ở bên trong sao?
Cầu Mộ Quân đi vào căn phòng trong hai người từng triền miên nhưng lại thấy được một màn kinh hãi.
Trên giường khắc hoa bọn họ từng ngủ, lúc này đang có hai người nằm trên đó, một người hình như đang cúi người hôn cổ một người khác, tóc dài đen óng rũ xuống, che lấp khuôn mặt hai người, chăn từ trên người hắn trượt xuống, lộ ra vai trái mượt mà trắng nõn. Người nọ hình như nghe thấy tiếng bước chân mà ngẩng đầu lên nhìn nàng, rõ ràng là khuôn mặt tuyệt sắc của Liễu Vấn Bạch, người phía dưới...... là Đoàn Chính Trung!
Cầu Mộ Quân trợn tròn mắt, chết lặng nhìn cảnh này.
Liễu Vấn Bạch nhìn nàng, đắc ý cười, nói:“Thế nào, Cầu tiểu thư, ta không lừa cô chứ?”
Một lúc lâu, Cầu Mộ Quân mới chuyển tầm mắt đến trên mặt Đoàn Chính Trung. Hắn nhìn nàng, vẻ mặt bình tĩnh. Nàng cũng nhìn hắn, hai người nhìn thẳng, nàng đọc được trong mắt hắn cảm giác tâm linh tương thông cùng nàng. Không biết nghĩ thế nào, nàng đột nhiên chạy lên, ngoài dự đoán vạch chăn trên người hai người ra.
Liễu Vấn Bạch ngoại trừ lộ ra một chút vai, quần áo phía dưới vẫn chỉnh tề. Đoàn Chính Trung nằm thẳng, chỉ mặc quần, ngực trần quấn vải trắng, trên vải trắng còn lộ ra miệng vết thương và vết máu.
“Cô … nữ nhân này...... Nhìn thì lịch sự, hiền lành đoan trang, sao lá gan lại lớn như vậy, ngay cả chăn của nam nhân cũng dám vạch. Ta đây là mặc quần áo, nếu không mặc gì không phải bị nhìn thấy hết rồi sao?” Liễu Vấn Bạch nói xong, từ trên giường đi xuống.
Hắn kéo lại quần áo, đứng ở bên giường nói:“Được rồi, các ngươi tâm sự đi, nhưng mà...... Khụ......” Hắn nhìn nhìn Đoàn Chính Trung, lại nhìn về phía Cầu Mộ Quân nói:“Phu quân đại nhân của cô bị thương thật đó, còn bị rất nặng, cái kia cái kia...... Chuyện phòng the, trước hết đừng làm. Tuy rằng nói ‘Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu’ nhưng mà, nói thế nào thì tính mạng vẫn quan trọng đúng không, chờ vết thương khỏi lại phong lưu, muốn yêu thế nào......”
Ánh mắt Đoàn Chính Trung rời khỏi Cầu Mộ Quân, trừng Liễu Vấn Bạch giống như ngay lập tức sẽ chém bay đầu hắn.
Liễu Vấn Bạch ha ha cười hai tiếng, lại nói:“Hai người nhớ kỹ, đừng kích động, đừng kích động.” Nói xong, giải huyệt đạo cho Đoàn Chính Trung, vội vàng né ra.
Cầu Mộ Quân nhìn Đoàn Chính Trung, mắt dần dần ướt át. Đoàn Chính Trung chậm rãi vươn tay về phía nàng.
Nàng cúi đầu, một giọt lệ rơi trên tay hắn, sau đó đưa tay lên. Hắn cầm tay nàng.
Trong mắt còn lưu nước mặt, từng giọt từng giọt rơi trên mu bàn tay.
Hai người yên lặng như vậy hồi lâu, Cầu Mộ Quân mới nói:“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Người kia chính là chàng đúng không?”
Đoàn Chính Trung gật đầu.
“Chàng bị thương rất nặng đúng không?”
Hắn lắc đầu, nói:“Nằm xuống.”
Cầu Mộ Quân gật đầu, cởi hài, nằm xuống bên cạnh hắn. Hắn vươn tay xoa mặt của nàng.
Nàng sợ hắn không tiện, chống người để sát mặt vào hắn, giúp cho tay hắn có thể không mất nhiều khí lực cũng chạm được vào nàng. Nước mắt từng giọt rơi trên mặt, trên môi hắn.
“Khóc cái gì?” Hắn nói.
Cầu Mộ Quân nói:"Còn không phải vì chàng, chàng nghĩ rằng ta thích khóc như vậy sao?”
Đoàn Chính Trung mỉm cười.
“Cười cái gì, cái gì cũng lừa ta, lừa ta chàng thấy vui vẻ sao?” Nàng nói xong liền ôm lấy hắn.
Đoàn Chính Trung nói:“Ta không lừa nàng, là con hát Liễu Vấn Bạch kia lừa nàng.”
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chàng nói đi!” Nàng giữ mặt của hắn, đè lên trên người hắn nói.
Đoàn Chính Trung cười nhẹ:“Sao lại hung dữ như vậy?”
“Ta hung dữ đấy, chàng đừng hòng đánh lạc hướng, mau nói, người mặc đồ đen ngày đó cứu ta là chàng đúng không, bị Thích Sóc Ly đả thương là chàng đúng không?”
Đoàn Chính Trung nói:“Ừ.”
“Vậy vì sao mấy ngày trước ta thấy chàng vẫn tốt?” Cầu Mộ Quân hỏi.
“Đó không phải ta.” Đoàn Chính Trung nói:“Là tên Liễu Vấn Bạch kia, cho nên nàng đừng cho hắn hôn nàng, muốn nàng.”
Cầu Mộ Quân ngẩn cả người.
Giống hắn như vậy nhưng không phải hắn, mà lại là cái kẻ nam không ra nam nữ không ra nữ Liễu Vấn Bạch kia! Sao có thể, chẳng lẽ Liễu Vấn Bạch là yêu ma quỷ quái hóa thành?
Thấy nàng giật mình, Đoàn Chính Trung nói:“Hắn biết thuật dịch dung.”
“Thuật dịch dung?”
“Hắn chỉ cần biết khuôn mặt, thân hình, giọng nói của một người thì có thể dịch dung thành bộ dáng của người đó. Hắn biết người kia càng rõ thì có thể giả càng giống. Mấy ngày nay ta vẫn nằm ở đây, Đoàn Chính Trung người bên ngoài nhìn thấy là hắn.”