Ánh mắt Vương Hạo nhìn về phía Bạch Ngưng: “Đi theo ta đi, ta bảo đảm nàng sẽ có một đời no ấm vô ưu, vinh hoa phú quý, dù có như thế nào cũng sẽ tốt hơn ăn mấy thứ không bằng cả cám lợn này?” “Đúng vậy!” Người tùy tùng trung niên cũng cười nhạt mỉa mai. “Sau lưng thiếu gia nhà ta chính là Vương gia ở Vương Tiêu thành, mà ở Hoàng Thành thiếu gia ta cũng có chỗ dựa vững chắc là Mạc gia.” “Chim khôn lựa cành mà đậu, so với việc trở thành...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.