Lúc này!
Kiếm pháp của Mạc Phàm mang theo ý kiếm sinh sôi không dứt, một kiếm chưa hết, một kiếm lại sinh. Nhờ vào Cửu Kiếm Sinh Tồn, lúc này hắn đang tạo ra một màn kiếm, hoàn toàn chặn lại đợt tấn công như cuồng phong bão táp của gần ba mươi người.
Hơn nữa, hắn bây giờ đã càng ngày càng thành thạo với việc thi triển thức thứ nhất của Cửu Kiếm, không xuất kiếm thì thôi, đã xuất kiếm thì có chém chết một người chỉ trong nháy mắt.
Còn về Yêu Nguyệt, tình hình của hắn trông có vẻ còn nguy hiểm hơn vài phần so với Mạc Phàm. Y phục của hắn đã đẫm máu, trên người có vài vết thương, giống như sức cùng lực kiệt.
Có điều, khí thế bá đạo kia của hắn lại trở nên càng ngày càng nồng đậm hơn, thái độ coi trời bằng vung, tựa như đánh đâu thắng đó.
"Phụt!"
Bất chợt, một kiếm đâm vào bả vai hắn, khiến cho khuôn mặt tuấn mỹ của hắn không tự giác trở nên vặn vẹo, phát ra một tiếng kêu.
"Yêu Nguyệt!"
Vẻ mặt Lạc Vô Thư lập tức thay đổi. Sống chết chém giết, tình hình vốn không thể hoàn toàn giống với tính toán trong lòng bàn tay hắn. Có lẽ, hắn không nên lấy bản thân mình ra làm tiêu chuẩn để đánh giá hai người họ!
Vào lúc Lạc Vô Thư định ra tay tương trợ, hắn thấy Yêu Nguyệt đột nhiên hướng về phía mình mỉm cười: "Ta, có thể mà."
Một tay Yêu Nghiệt túm chặt trường kiếm trên bả vai, một tay nắm lấy trường thương, lúc này, trong đầu hắn dường như có một chút ngộ ra. Trong Tam giới thương có một câu… Nhảy ra ngoài tam giới, không nằm trong ngũ hành.
Nếu như đem vị trí hiện tại so sánh với tam giới, vậy tam giới thương luyện chế đến trình độ cao nhất sẽ có thể phá vỡ những chỗ gông cùm xiềng xích hiện tại này, hướng đến thế giới càng rộng lớn hơn.
Mà hắn hiện tại vẫn chỉ mới ở thức thứ nhất mà thôi, sao có thể dừng lại?
Khai Sơn thức, quan trọng nhất chính là tư thế kia. Chỉ cần hắn thật sự nắm chắc một thức này, một thương đâm ra, cho dù trước mặt hắn là một ngọn núi lớn thì cũng có thể làm cho nổ tung.
Đối mặt với kẻ địch, một thương bay ra, muốn ngươi sống, ngươi được sống, muốn ngươi chết, ngươi buộc phải chết.
Nhìn thấu điểm này, Yêu Nguyệt bỗng nhìn về phía từng đạo thân ảnh vẫn đang tiếp tục lao tới kia, khuôn mặt tuấn mỹ đột nhiên nở một nụ cười điên cuồng.
Rầm!
Trong lúc mơ hồ, có một tiếng thương kêu vang.
Mà sắc mặt của rất nhiều người vào lúc này cũng đột ngột thay đổi, tên này uống thuốc à?
....
....
Lúc này, trên tay Yêu Nguyệt cầm một thanh trường thương, đang liếc nhìn mọi thứ xung quanh thì một tia sáng kỳ dị đâm vào mắt hắn. Thanh trường thương kia nhìn cũng không mạnh mẽ bao nhiêu, nhưng lại có thể bộc phát sức mạnh động trời, khiến cho tất cả mọi người đều biến sắc.
Bọn hắn ngẩng đầu nhìn chằm chằm Yêu Nguyệt, quả thật cảm nhận được một cỗ áp lực cực lớn đập vào mặt, trong lòng bọn hắn nhịn không được mà dấy lên sóng to gió lớn.
"Khai Sơn Thức!"
Giọng nói lạnh lùng thốt ra từ trong miệng Yêu Nguyệt, sức mạnh bá đạo hoàn toàn dung nhập vào trong thanh trường thương, lao tới ám sát.
"Bùm!"
Một tiếng động lớn vang lên, không gian lúc này dường như vì vậy mà rung động, tựa hồ không ai có thể chịu được một thương cuồng bạo như thế.
"Mau hiệp lực phòng thủ đi, hắn chẳng qua chỉ thứ thế suy sức yếu, hồi quang phản chiếu mà thôi, ắt hẳn chống đỡ không được bao lâu đâu."
(*) Hồi quang phản chiếu: hiện tượng một người đang bị bệnh nặng, cơ thể suy yếu, đột nhiên trở nên tỉnh táo, thân thể khỏe mạnh.
Một giọng nói vang lên, vào lúc này, rất nhiều thân ảnh mười phần ăn ý liên thủ kháng cự, những thanh kiếm phát ra tia sáng lập loè, quả thực đã tạo dựng thành một bức màn kiếm trước mặt bọn hắn.
"Phá!"
Yêu Nguyệt hét lớn một tiếng, ngọn trường thương trong tay đột nhiên rơi xuống, mang theo sức lực kinh hoàng, càn quét tất cả.
Bùm!
Lại thêm một tiếng động lớn vang lên, trên trường thương giống như có sức mạnh vô biên, tung ra một chiêu, cơ hồ muốn phá huỷ mọi thứ.
"Cái này. . ."
Sắc mặt của mọi người đều thay đổi rõ rệt, giờ phút này, bọn hắn đúng là sinh ra một cỗ ảo giác, như thể người mà bọn hắn đang đối mặt không chỉ có tu vi khí phủ cảnh trung kỳ, mà còn là một cao thủ trường thương vô cùng bá đạo.
Một thương xuất ra, rung chuyển trời đất!
Sức mạnh của thanh trường thương kia dường như có thể xuyên thủng mọi hàng phòng thủ, không ai có thể chống cự lại nó.
Bùm!
Một luồng linh khí khủng khiếp sau đó tiêu tán, bức màn kiếm kia nhìn rất kiên cố kia lại trực tiếp bị phá vỡ một cách thô bạo, lần lượt từng thân ảnh bị đẩy lui một cách chật vật.
"Đều chết hết cho ta!"
Lúc này, Yêu Nguyệt dường như đã quên vết thương trên người, trong mắt chỉ có ý chí chiến đấu.
Sức mạnh khủng khiếp từ thanh trường thương kia truyền ra cũng không làm cánh tay của hắn có nửa phần dao động, trái lại, hắn cầm thanh trường thương càng chặt hơn.
Bùm!
Thanh trường thương lại lao ra lần nữa, tựa như con rồng khổng lồ gầm thét, mang theo sức sát thương vô song, khiến bầu trời rung chuyển.
Phanh phanh phanh...
Yêu Nguyệt vào giờ phút này càng trở nên dũng mãnh, giống như hổ nhập đàn, từng người một liên tiếp bị hắn ám sát một cách thô bạo.
Chỉ dùng sức mạnh của một người, lại có thể đối kháng chính diện với gần ba mươi người đã khai mở cảnh giới khí phủ, kẻ yếu nhất trong số đó thì cũng có tu vi khí phủ cảnh hậu kỳ.
Sức mạnh như thế này, quả thật vô cùng bá đạo.
Hơn nữa, tu vi hiện tại của hắn chỉ đang ở khí phủ trung kỳ.
"Lạc huynh, ngươi cũng quá bất công đi!"
"Tất cả mọi người đều huynh đệ cùng nhau mặc một cái quần cộc, thế mà ngươi lại dạy cái tên nhân yêu kia thương pháp mạnh mẽ như vậy, còn ta thì vẫn sử dụng cái kỹ năng kiếm rách nát này?"
(*) Nhân yêu: chỉ người đàn ông nhìn giống như phụ nữ
Mạc Phàm không khỏi tặc lưỡi khi nhìn thấy cảnh này, một mặt ước ao nói. Bởi vì Yêu Nguyệt tuấn mỹ như yêu, ngũ quan tinh xảo như phụ nữ, Mạc Phàm không chút khách khí đặt biệt danh cho hắn là nhân yêu.
"Cút!"
Lạc Vô Thư cười mắng: "Nếu như ngươi cũng có thể lĩnh ngộ được uy lực của kiếm, khi Sinh Tức Cửu Kiếm phối hợp với uy lực của Linh Khí, sao có thể yếu hơn Yêu Nguyệt được ?"
"Bản thân vô dụng, thì chỉ cần rèn luyện thật tốt là được."
"Rõ!"
Mạc Phàm nhếch môi cười, nhìn lướt qua đám người vây quanh rồi quát.
"Dùng sức hơn nữa đi, các ngươi có còn là nam nhân hay không, mau đem toàn bộ khí lực bú sữa của các ngươi cho cha ngươi xem đi."
"Hôm nay, nếu các ngươi không thể thỏa mãn được chúng ta, thì đừng hòng còn sống mà rời đi."
Tất cả mọi người: "..."