Lần này, hắn thực sự được đưa đi thành thân với trưởng nữ An gia, trở thành con rể của nhà họ An?
Lạc Vô Thư chưa bao giờ gặp trưởng nữ An gia, nhưng danh tiếng của vị thiên chi kiều nữ này, ngay cả một tên không có tu luyện như Lạc Vô Thư cũng đã từng nghe qua.
(*) thiên chi kiều nữ: đứa con (gái) cưng xinh đẹp của trời
Đệ nhất mỹ nữ thành An Thiền một thời, An Di Tuyết.
Ba năm trước, nàng ta đột nhiên biến mất.
Nghe đồn nàng đã gia nhập một tông phái hùng mạnh.
Tuy nhiên, Lạc Vô Thư không biết tông phái đó cụ thể là gì, mà hắn cũng không hứng thú với điều này.
Nhưng cho dù An Di Tuyết có tốt đến đâu đi chăng nữa, đường đường là Đan Đế uy nghiêm, Lạc Vô Thư cũng không thể đồng ý đến ở rể An gia, hơn nữa, hắn chính là bị người ta ép buộc đến ở rể.
Khi Lạc Vô Thư đang nghĩ cách thoát khỏi tình cảnh này, trước kiệu hoa bỗng nhiên xuất hiện một bóng hình xinh đẹp. Nàng ta da trắng như tuyết, thân hình cao gầy gợi cảm, cơ thể mềm mại, hơi thở như u lan, đôi mắt trong như nước suối mùa xuân, tựa như người đẹp chỉ có trong tranh chứ không giống người phàm ở nhân gian.
Chỉ vậy thôi cũng đủ người ta tim đập thình thịch.
Nhưng khí chất khác biệt, xa cách ngàn dặm của nàng lại khiến người ta cảm thấy vô cùng hổ thẹn không bằng.
Nàng là đệ nhất mỹ nữ của thành An Thiền, An Di Tuyết, người tình trong mộng của không biết bao nhiêu người.
Khi An Di Tuyết đi đến, quản gia và thị vệ An gia cảm thấy ngưỡng mộ không thôi. Không có mấy người không có hứng thú với An Di Tuyết, và họ cũng không ngoại lệ. Đây chính là vị tiểu thư con cưng của trời, vừa xinh đẹp, tài năng, lại vừa có gia thế.
Quả là thiên chi kiêu nữ chân chính.
Đám người An quản gia và thị vệ cố gắng kiềm chế tâm tình đang kích động, sau đó khom lưng hành lễ:
“Bái kiến đại tiểu thư!”
“Miễn lễ, người có ở bên trong không?"
An Di Tuyết nhẹ nhàng nói.
Giọng nói vừa trong trẻo vừa lạnh lùng, dường như không liên quan đến khói lửa trần gian .
"Thưa tiểu thư, người ở bên trong ạ."
An quản gia gật đầu, kéo tấm màn kiệu hoa, bên trong lộ ra hình dáng của Lạc Vô Thư. Lúc này, Lạc Vô Thư cũng bình tĩnh nhìn về phía An Di Tuyết. Nhưng ngay sau đó, hắn lập tức trở nên ngơ ngẩn.
"Cái này..."
“Dao Khê Nữ Đế?”
"..."
Dao Khê Nữ Đế và Lạc Vô Thư từng là cặp đôi trên thiên giới được rất nhiều người hâm mộ, nhưng vì tai nạn lần đó hai người đành phải từ biệt nhau. Vậy mà lúc này, Dao Khê Nữ Đế lại xuất hiện trước mặt Lạc Vô Thư, khiến hắn không khỏi bàng hoàng. Có lẽ nào nàng ấy cũng ...
Nhất thời, Lạc Vô Thư bỗng nhiên chìm vào trong những kí ức vô hạn.
An Di Tuyết cũng không để ý đến dáng vẻ và thái độ kỳ lạ của hắn. Từ xưa đến nay, có không biết bao nhiêu nam nhân vừa gặp đã sinh lòng ái mộ nàng, huống chi là một tên không đủ định lực như Lạc Vô Thư, một người đã từng giở trò đồi bại với nha hoàn.
"Thời gian không còn kịp nữa rồi, để ta đưa hắn đi bái đường trước.”
An Di Tuyết không có thời gian nói nhảm, nàng liền trực tiếp đưa Lạc Vô Thư bay đến chỗ An gia, khiến An quản gia và những người khác còn ở lại đỏ mắt ghen tị.
Khi cả hai đến An gia, Lạc Vô Thư vẫn còn đang bàng hoàng. Hắn trầm tư, suy đoán xem An Di Tuyết trước mặt có phải là Dao Khê Nữ Đế hay không, hoặc là có liên quan đến Dao Khê Nữ Đế hay không.
Và tất cả những điều này trong mắt người nhà An gia là một cái nhìn đồi bại đến ghê tởm.
“Quả nhiên là một tên phế vật.”
"Lúc này rồi còn mộng du, chẳng trách không ai thèm tên ở rể này.”
“Tên gia hoả còn không bằng ăn mày này lại trở thành cô gia An gia, đây chính là nỗi sỉ nhục của An gia.”
An Di Tuyết đảo mắt, mọi người lập tức im lặng. Nàng biết rất rõ những gì những người này đang nói là sự thật. Nhưng nếu đó không phải là sự thật, nàng cũng sẽ không chọn Lạc Vô Thư.
An Di Tuyết liếc nhìn Lạc Vô Thư, sau đó không nói thêm gì nữa.
Muốn được người khác tôn trọng, bản thân mình phải đủ tư cách, mà Lạc Vô Thư dĩ nhiên không có điều đó. Nàng chỉ có thể cố gắng hết sức để những người An gia kia ngậm miệng.
…..
Toàn bộ An gia đều được giăng đèn kết hoa, người hầu lũ lượt như mây, nghi lễ thành thân đã được sắp xếp hết thảy. Chỉ là … tên con rể tới cửa này thực sự có chút kém cỏi.
Tuy nhiên, khách cũng không nhiều, chỉ lác đác vài người đến xin rượu uống.
Rõ ràng, trong mắt An gia, nhà trai chủ động đến ở rể là một chuyện vô cùng mất mặt, họ không muốn công khai. Nếu không, với vị thế là gia tộc đệ nhất ở thành An Thiền đông đúc này, đây hẳn là một đám cưới keo kiệt nhất trong lịch sử của An gia.
“Giờ lành đã đến!”
Một giọng nói vang lên, mọi người lập tức đứng ngay ngắn.
“Nhất bài thiên địa!”
“Nhị bái cao đường!”
“Phu thê giao bái!”
“Đưa vào động phòng!”
Nghi thức bái đường diễn ra rất trang trọng nhưng ngắn gọn. Nó ngắn đến mức nhiều người chưa kịp phản ứng, đến Lạc Vô Thư vẫn còn ngây người, hoàn thành nghi thức bái đường như một cái máy. Cùng lúc đó, bên ngoài cửa An gia có một đội đón dâu cực kỳ hoành tráng. Lần lượt từng đoàn xe ngựa chở đầy sính lễ xếp hàng như một con cự long đậu lại ngoài cổng An gia.
“Lý gia ở thành Thanh Dương đã đến"
Người gọi chưa kịp nói xong, đã bị An Di Tuyết trực tiếp ngắt lời:
“Ngươi thay ta nói với Lý sư huynh, ta xin nhận tâm ý của hắn. Đám cưới của hắn, ta nhất định sẽ mang lễ vật hậu hĩnh đến chúc mừng."
Nàng nắm tay Lạc Vô Thư đi đến cửa, khiến vô số người vô cùng hâm mộ. Bọn họ vừa ghen tị vừa khinh bỉ liếc nhìn Lạc Vô Thư. Ai có ngờ con cóc này lại có ngày ăn thịt thiên nga? Dù là đến ở rể, nhưng được nắm tay An Di Tuyết cũng là một may mắn lớn.
"An cô nương, chúng ta đến là để..."
Người nọ đang nói lại bị An Di Tuyết cắt ngang lần nữa.
"Không cần nói nhiều, hôm nay là ngày đại hỉ của phu thê nhà ta, ngươi đến chúc mừng còn muốn làm gì sao? Mặc dù lễ bái đường đã xong rồi, nhưng rượu mừng uống vẫn còn kịp."
“Người đâu, mau đến nhận quà rồi sắp xếp chỗ ngồi, chiêu đãi các vị khách quý Lý gia."
Nói xong, nàng trực tiếp kéo Lạc Vô Thư vào phủ, để lại mọi người đang trố mắt kinh ngạc. Đặc biệt là Lý gia, trong lòng bọn họ dường như có hàng ngàn con thảo nê mã đang phi nước đại.
(*) Thảo nê mã (草泥马) đồng âm với ĐMM
Người đang đứng đầu vẫn dõng dạc, lớn tiếng nói:
“Lý gia ở thành Thanh Dương tới đây để cầu hôn!"
Hắn biết rất rõ, nếu mình không hoàn thành công việc mà Thành thiếu gia đã giao cho, cuộc sống tiếp theo của hắn sẽ kết thúc thảm thương như thế nào.
Đoành!
Trên người An Di Tuyết toả ra một luồng sát niệm lạnh lẽo, khiến nhiều người cảm giác như đang ở trong hầm băng. Nàng buông bàn tay đang nắm lấy tay của Lạc Vô Thư, không thèm diễn trò nữa mà quay đầu đi.
“Ta ra lệnh cho các ngươi cút khỏi thành An Thiền trong vòng một khắc, nếu không sẽ giết không tha.”
An Di Tuyết không thèm nhìn mà chỉ trực tiếp phát lệnh giết người, sau đó lập tức biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.