"Kim Chung Chưởng!"
Một luồng khí tức cuồng bạo bộc phát. Tạ Quế Phóng buông chưởng đang nắm chặt, linh khí hùng hồn tràn đầy trong tay mang theo kình phong dũng mãnh đánh về phía Lạc Vô Thư.
"Tên phế vật ở rể này vậy mà có thể khiến nhị gia xuất Kim Chung Chưởng, tên này quả thật tự tìm đường chết mà."
"Phải biết rằng, tuy Kim Chung Chưởng chỉ còn thiếu một chút nữa là đạt võ kỹ huyền cấp thấp nhưng uy thế kinh người."
"Cho dù hắn có mở ra khí phủ thì sao nào, chỉ là khí phủ cảnh sơ kỳ thôi, sao có thể là đối thủ của nhị gia chứ."
"Chờ tí nữa hắn thành kẻ thua cuộc, ta cũng đi lên giễu cợt hắn một phen, phải khiến cho phế vật này biết rằng, dám bất kính với Tạ gia chúng ta là tội không thể tha."
Thấy cảnh tượng như vậy, trên mặt từng người Tại gia đều lộ ra vẻ hưng phấn, giống như đã nắm chắc phần thắng trong tay. Lạc Vô Thư vô cùng bình tĩnh nhìn chưởng Tạ Quế Phóng đánh tới, khóe miệng nhếch một tia lạnh lẽo:
"Người Tạ gia đều ngu ngốc vậy sao?"
Tay bắt ấn pháp, linh khí hùng hồn cuồn cuộn từ trong cơ thể Lạc Vô Thư trào ra, chuyển biến thành màu kim sắc rực rỡ tràn ngập trong lòng bàn tay.
"Lạc Sơn Chưởng."
Ầm!
Song chưởng đối đầu, vừa chạm vào tức khắc tách ra, Tạ Quế Phóng bị hất ngược trở lại.
Rắc rắc!
Lần này, không có ai đứng ở phía sau nên Tạ Quế Phóng đụng phải cây cổ thụ, khiến nó bị gãy ngang. Lục phủ ngũ tạng trong cơ thể giống như bị chấn nát, máu chảy ra như mưa. Chỉ với một chưởng, ông ta như nỏ đã hết đà.
Gió thổi qua làm y phục màu trắng của Lạc Vô Thư tung bay, lộ cảm giác xuất thần. Ánh mắt mọi người cùng nhìn chằm chằm vào hắn, cảm thấy khó có thể tin được.
"Lạc Vô Thư?"
"Kia đúng là Lạc Vô Thư sao?"
"Không thể nào, chuyện này chắc chắn không phải là sự thật."
"Một tháng trước hắn ta chỉ là tên thư sinh yếu đuối tay trói gà không chặt, làm sao có thể biến hóa đến nghiêng trời lệch đất như thế?"
Nghe được lời nói người Tạ gia, hai người Mạc Phàm và Yêu Nguyệt cũng hơi sững sờ, hoảng sợ không gì sánh được. Vậy là, cái tên yêu nghiệp này từ một người chưa từng tu luyện lại đạt tu vi khí phủ cảnh sơ kỳ sao chỉ trong vòng một tháng sao?
Sao nhanh dữ vậy?
Người bình thường, không ai là không tiêu phí mấy năm mới có thể đả thông tám mạch.
"Lạc Vô Thư, chuyện hôm nay dừng tại đây, bản tiểu thư bỏ qua tội vô lễ của ngươi."
Tạ Hiểu Dung hít một hơi thật sâu, cố gắng ổn định lại tâm trạng và sợ hãi trong lòng.
"Không sai không sai!"
"Mặc kệ ngươi nói thế nào thì cũng từng là con rể Tạ gia ta, chuyện đến đây dừng lại thôi!"
"Chỉ cần ngươi sau này không được phép bất kính với Tạ gia ta là được."
....
....
Không chỉ có Tạ Hiểu Dung mà những người Tạ gia còn lại cũng nhao nhao mở miệng, không dám để cho Lạc Vô Thư tiếp tục ra tay.
Chỉ là!
Có lẽ thái độ khinh thường của bọn hắn với Lạc Vô Thư đã ngấm sâu vào xương, căn bản khó mà thay đổi nên dáng vẻ cầu hòa cũng cao cao tại thượng.
"Các ngươi đã hiểu chưa?"
Lạc Vô Thư thản nhiên nhìn lướt qua người Tạ gia, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Tạ Quế Phóng:
"Còn dự định lăng trì xử tử ta sao?"
Phốc!
Tạ Quế Phóng phun một ngụm máu tươi, trông cực kỳ khó coi. Đến giờ phút này rồi, ông ta dường như đã hiểu. Lạc Vô Thư giống như đang trốn phía sau hai người kia, nhưng không phải vì hắn kém mà là vì thực lực của hắn vượt xa cái vẻ bề ngoài đơn giản ấy.
Trong ba người, Lạc Vô Thư chính là người mạnh nhất. Ngay cả yêu thú cấp bảy cũng không thể khiến cho hắn bị thương, thậm chí ngay cả vạt áo của hắn cũng không hề lay động.
Vẻ dữ tợn hiện lên trên khuôn mặt Tạ Quế Phóng, hắn cố gắng nở một nụ cười khó coi hơn cả khóc:
"Là ta xúc phạm ngươi, nhưng bất kể nói thế nào đi chăng nữa, ngươi từng là con rể Ta gia chúng ta, chuyện hôm nay chấm dứt tại đây."
"Sau này, ngươi và Tạ gia, nước sông không phạm nước giếng."
"Ha ha!"
Yêu Nguyệt đứng ở bên cạnh cười đầy châm chọc:
"Bây giờ ngươi mới nhớ kỹ hắn là con rể Tạ gia sao?"
Tên mập cũng xen miệng nói:
"Có muốn cầu xin ta giúp một tay không? Có thể sẽ có cơ hội giết tên ở rể trong miệng các ngươi."
"Được!"
Nghe được lời tên mập nói, sắc mặt đám người Tạ gia vui vẻ hẳn lên, nhưng rất nhanh lại tối sầm lại. Nhìn quan hệ của hai người bọn hắn, tên mập không bỏ đá xuống giếng đã là may rồi, sao lại có lòng tốt giúp họ ra tay cơ chứ.
Hiển nhiên, Mạc Phàm đơn giản chỉ muốn trêu chọc bọn họ mà thôi.
"Lạc Vô Thư, ngươi đừng có mà quá đáng! Hện tại tỷ của ta đã là đệ tử Thiên Kiếm phái, nếu ngươi dám giết chúng ta, sau này nàng chắc chắn sẽ báo thù ngươi, xách ngươi đến phần mộ của tổ tiên Tạ gia."
Tạ Hiểu Dung cắn răng nghiến lợi uy hiếp. Nghe được lời nói của nàng, mắt Lạc Vô Thư vốn đang bình tĩnh thì đột nhiên lộ ra một tia sát niệm. Tạ Hiểu Yên vốn là một vết nhơ trong lòng hắn, mà bây giờ lại có người lấy nàng ta ra uy hiếp hắn?
"Một nữ nhân không ra hồn, ngoại trừ dùng một vài thủ đoạn thấp hèn, còn biết cái gì chứ?"
Ánh mắt Lạc Vô Thư lạnh căm nhìn thẳng Tạ Hiểu Yên:
"Ngươi yên tâm, rất nhanh thôi ta sẽ tiễn nàng ta đoàn tụ cùng các ngươi."
"Đoàn tụ?"
Nghe được lời nói lạnh như băng của Lạc Vô Thư, sắc mặt người Tạ gia đều chợt biến đổi:
"Ngươi có ý gì?"
"Nghe không hiểu sao?"
Tầm mắt Lạc Vô Thư quét qua, sau một khắc, thân hình của hắn biến mất tại chỗ. Ngay tại lúc đó, ánh mắt Tạ Hiểu Dung chợt thay đổi. Bởi vì thân ảnh Lạc Vô Thư xuất hiện ngay ở trước mặt của nàng ta, một chưởng ấn đáng sợ không hề lưu tình vỗ xuống.
"Cha, cứu con!"
Nàng, kinh hãi thất thanh.
Nhưng Tạ Quế Phóng vốn đã bị một chưởng của Lạc Vô Thư đả thương nặng, không còn sức lực để cứu nàng.
Phịch!
Chưởng ấn hạ xuống, ánh mắt Tạ Hiểu Dung cứng lại. Thân thể của nàng lui về phía sau rồi ngã xuống, mà cặp mắt kia vẫn như cũ đầy vẻ khó tin nổi nhìn chằm chằm bóng dáng mặc đồ trắng kia.
Nàng từng tưởng tượng tương lai tốt đẹp của mình nhiều vô số lần, thậm chí sẽ trở nên chói mắt giống Tạ Hiểu Yên. Nhưng hiện tại, tất cả đều kết thúc, kết thúc ở trong tay một phế vật ở rể mà nàng chẳng bao giờ ngó tới. Ngoại trừ vẻ không thể tin được, còn có hối hận khắc sâu tràn ngập trong đầu nàng trước khi chết.
Lạc Vô Thư vốn đã cảnh cáo nàng ta, không phải vì muốn khiêu chiến sự kiên nhẫn của nàng mà là hắn vốn không hề quan tâm. Mà bây giờ, nàng không chỉ tự hại chết bản thân mình, mà còn kéo theo rất nhiều người Tạ gia chết cùng. Đây là chuyện nực cười đến nhường nào?
"Đồ tạp chủng, khốn khiếp, ngươi dám giết tỷ ta?"
Tạ Trạch Thiên không kìm được tức giận hét ầm lên:
"Cơn giận từ Tạ gia, ngươi chịu được sao?"
"Đến bây giờ vẫn còn ngoan cố, vậy cơn tức giận của ta thì Tạ gia ngươi chịu được sao?"
"Có bản lĩnh thì ngươi giết hết chúng ta đi, bằng không thì Tạ gia nhất định sẽ không tha cho ngươi."
Tạ Trạch Thiên giống như bị điên, đánh mất đi lý trí.
"Được!"
Lạc Vô Thư nở nụ cười, hắn gặp qua người không sợ chết rồi, nhưng lại chưa thấy người tự tìm chết. Bước chân của hắn đi về phía cái xác của Ngân Giáp Yêu Hùng, rút Linh Khí của tên mập ra rồi thản nhiên nói:
"Lại cho ta mượn kiếm của ngươi một lát."
Bằng thực lực của Lạc Vô Thư thì cho dù không dùng kiếm thì vẫn dễ dàng giết sạch đám người Tạ gia.
Nhưng mà, hắn sợ dơ tay!
Dùng kiếm rất tốt!