Lạc Vô Thư bay lên, gió thổi phấp phới tà áo trắng. Hắn dùng đôi mắt ngạo nghễ, lạnh lẽo của mình bày ra dáng vẻ ngông cuồng không ai sánh bằng. Lạc Vô Thư không thèm nhìn tới Dịch Thiên Nam nằm một đống bên kia, chỉ đạp mạnh hai chân trên mặt đất rồi bay thẳng về phía Thẩm Vạn Trần.
“Ngươi cho rằng ta là tên vô dụng Dịch Thiên Nam sao?”
Thẩm Vạn Trần gầm lên một tiếng, bóng dáng liền biến mất ngay tại chỗ.
“Một chút công phu ám ảnh bộ mà đã kiêu ngạo như vậy à?”
Lạc Vô Thư cười nhạt, lại đánh ra một Khai sơn chưởng.
Ầm!
Không trung chấn động, ánh mắt của nhiều người lại lộ vẻ châm chọc.
“Hahaha…”
“Tên ở rể phế vật này, ăn nhiều dư hơi nên đánh vào không khí à?”
“Đối mặt với không khí mà hắn vẫn có thể dũng mãnh như thần nha.”
“...”
Bùm!
Âm thanh nặng nề vang lên.
Ngay sau đó, những lời mỉa mai đột ngột dừng lại, không ít khuôn mặt còn đọng ý cười nhạo báng bỗng trở nên cứng đờ trong phút chốc. Đặc biệt là người của Quỷ Kiếm phái, bọn họ đều đang dùng ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào cuộc chiến giữa hai người.
Vẻ mặt của Thẩm Vạn Trần lúc này cũng cứng lại, hắn chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn bóng dáng ngang tàng lạnh lùng của đối phương, trong đáy mắt nhanh chóng ngập tràn sự kinh hãi.
“Làm sao ngươi có thể nhìn thấu được?”
“Nếu không có công phu ám ảnh bộ, ngươi còn không bằng tên phế vật Dịch Thiên Nam, vậy mà lại có gan muốn cướp bí thuật của ta sao?”
Lạc Vô Thư thờ ơ liếc hắn một cái, linh khí ngưng tụ trên lòng bàn tay, sau đó đánh mạnh xuống lồng ngực đối phương, sau đó liền thu tay lại, thản nhiên lướt đến bên cạnh hai người Mạc Phàm và Yêu Nghiệt, một ánh mắt cũng không dành cho Thẩm Vạn Trần.
“Thẩm sư huynh!”
Trên mặt của đám người Quỷ Kiếm phái đều tràn đầy vẻ lo lắng, Thẩm sư huynh thật sự sẽ bị thương dưới tay Lạc Vô Thư sao?
Ngay khi bọn hắn đang tiến về phía Thẩm Vạn Trần, Lạc Vô Thư lại nhếch môi lạnh nhạt phun ra một chữ.
“Bạo!”
Từ bạo vừa nói ra, một vết nứt đột nhiên xuất hiện ở lồng ngực của Thẩm Vạn Trần, sau đó nhanh chóng lan tràn khắp người. Một giây sau, một tiếng “bịch” vang lên, máu tươi phun lên đầy trời, khiến nhiều người kinh hoàng đến câm lặng.
Không khí giữa thiên địa chìm trong tĩnh mịch, chỉ nghe đâu một vài tiếng hít thở khó khăn. Một chưởng đánh nát Thẩm Vạn Trần, cho dù là người có tu vi ngự khí cảnh sơ kỳ cũng khó mà làm được?
“Ngươi đã dùng bí thuật?”
Phí Tử An hít sâu một hơi, trong nội tâm vẫn không thể bình tĩnh lại sau cơn chấn động.
Lạc Vô Thư thờ ơ nhìn hắn, cười hỏi: “Các ngươi mà cũng đáng để ta dùng đến bí thuật à?”
“Ngươi...”
“Nói nhảm với hắn làm gì?”
Ánh mắt Tằng Triết lạnh lùng, vẻ mặt kiên định quyết đoán: “Ta không tin ba người bọn họ có thể giết sạch chúng ta? Nhiều người có tu vi khí phủ cảnh như vậy cũng có thể làm tiêu hao linh lực của bọn hắn cho đến chết.”
“Không sai!”
Người của Quỷ Kiếm phái lúc này cũng đồng tình ủng hộ, lời nói lộ rõ sát ý.
“Ngươi dám giết chết Thẩm sư huynh, hôm nay chúng ta sẽ chém ngươi thành ngàn mảnh, chết không chỗ chôn thây.”
“Không chỉ có ngươi, mà cả ba người các ngươi đều phải bồi táng theo Thẩm sư huynh.”
Từng thân ảnh ở nơi đây đều lần lượt bộc phát ra khí tức cường đại, tiến lên bao vây ba người, đề phòng chó cùng rứt giậu.
“Lũ chó các ngươi, lão tử là đồng môn của các ngươi mà cũng muốn giết sao?”
Trên khuôn mặt tên mập nổi lên đầy gân xanh, cả người bao trùm trong cơn tức giận. Vốn dĩ ba người bọn họ đến đây để cứu đệ tử của Thiên Kiếm phái, nhưng không ngờ đám khốn kiếp này không chỉ không biết ơn mà còn trở mặt, giúp đỡ đối thủ giết người đoạt bảo vật.
Xoẹt!
Dưới cơn tức giận, một cỗ kiếm ý mãnh liệt trên người tên mập mạp rít gào lao ra, đánh về phía đám người kia.
Bùm!
Mặt đất chấn động run cả lên, hắn tiến lên một bước nhìn đám người trước mặt với ánh mắt thách thức: “Ai dám tiếp một kiếm của cha các ngươi a?”
“Ta!”
Phí Tử An chủ động bước ra, trường kiếm trong tay cũng đang phát ra từng tiếng leng keng. Lạc Vô Thư có bí thuật thì không nói làm gì, một tên mập đáng chết sao có thể đánh thắng người đứng thứ mười trong danh sách ngoại môn như hắn?
Nhìn thấy Phí Tử An tự mình xuất thủ, đám người kia lựa chọn khoanh tay đứng nhìn. Đám Lạc Vô Thư chỉ có ba người, giải quyết trước một tên mà không tổn thất gì là một chuyện tốt.
"Ài… được rồi, con trai ngoan.”
Mập mạp cười cười, không hề có một chút khách sáo nào.
“Sinh Tức Cửu Kiếm, giết trong một ý nghĩ!”
Một đạo kiếm quang màu vàng mang theo sát khí mãnh liệt trong chớp mắt đã lao đến trước người Phí Tử An. Dưới cơn giận dữ của tên mập, uy lực của một kiếm này mạnh hơn rất nhiều những đòn hắn đã từng thi triển trước đây.
“Đây là chiêu thức gì?”
Phí Tử An thất thố biến sắc, trong mắt hiện lên một tia kinh hoảng.
“Tên mập đáng chết, ngươi vẫn luôn giả heo ăn thịt hổ sao?”
Tên mập cười toe toét: “Con bà ngươi, gọi cha đi!”
“Cút!”
Sắc mặt Phí Tử An trở nên khó coi, khí tức khí phủ cảnh đỉnh phong bùng nổ, trường kiếm trong tay hắn mang theo một khí thế ác liệt hung hãn tiếp đón kiếm khí.
“Yểm Nguyệt Kiếm pháp!”
Hưu, hưu, hưu...
Tại nơi giao nhau giữa hai người có các luồng kiếm khí mạnh mẽ rít lên, nghe vô cùng chói tai. Chỉ trong chốc lát, hai người đã đánh hơn mười chiêu.
“Nếu không gọi ta là cha thì coi như không có đứa con trai như ngươi, ta đánh cho ngươi chết!”
Tên mập chợt cười lên, thanh trường kiếm đột nhiên phát ra một quầng sáng rực rỡ. Sinh Tức Cửu Kiếm ưu việt ở chỗ, sức sống mãnh liệt không ngừng sinh ra, kiếm sau càng mạnh hơn kiếm trước. Mặc dù hắn vẫn chưa thể đánh ra được thức thứ hai, nhưng thức thứ nhất của Cửu Kiếm đang ngày càng mạnh hơn, đủ sức để giết cái tên trước mặt mình, miễn là nó không vượt qua giới hạn chịu đựng của hắn là được.
Cơ hội là đây!
Răng rắc!
Một thanh âm lanh lảnh vang lên, sắc mặt của Phí Tử An đột nhiên thay đổi rõ rệt.
Trường kiếm của hắn đã bị đánh gãy?
Cuộc chiến giữa hai bên vốn dĩ chỉ trong chớp mắt, làm sao Mạc Phàm có thể cho hắn cơ hội phản kích. Gần như cùng lúc với tiếng răng rắc vang lên, kiếm quang màu vàng mang theo uy lực tiếp tục hạ xuống.
Xoẹt!
Đầu của Phí Tử An trực tiếp rời khỏi cổ, máu tươi phun trào như suối nước. Đôi mắt của hắn vẫn mở to như cũ, bên trong tràn ngập cảm giác không cam lòng và nỗi hối hận sâu sắc.
Tại sao hắn lại muốn đoạt bảo vật từ ba người này chứ?
Đùng!
Đầu rơi xuống đất, trái tim của đám người kia lúc này cũng run lên bần bật, Phí Tử An là người đứng thứ mười trong danh sách ngoại môn mà bị tên mập cứ như vậy giết chết ư?
“Ai da... không cẩn thận dùng quá sức rồi.”
Mạc Phàm thành thật sờ sờ đầu nhìn về phía Lạc Vô Thư: “Có cảm thấy ta rất tàn nhẫn, ngập mùi máu tanh không?”
“...”
Đám người kia nhìn bộ dáng nặng hai trăm cân của Mạc Phàm, giận dữ chửi thầm trong lòng, con bà ngươi có thể bày ra bộ dáng độc ác một chút không?
“Thực sự có chút tàn nhẫn.”
Lạc Vô Thư gật đầu: “Sao ngươi không ra tay nhẹ một chút?”
“Không được!”
Mạc Phàm ngay thẳng nói, không hề nhượng bộ: “Trừ khi bọn hắn chịu gọi ta là cha.”
“Gọi con bà ngươi thì có!”
Nhiều người buột miệng thốt lên, cảm thấy trong lòng như có hàng vạn con thảo nê ma chạy ngang qua.
(*) Thảo nê ma: phát âm giống với DMM trong tiếng trung
“Không được!”
“Lão tử ta là đấng nam nhi, gọi ông nội thì còn được!”
Mạc Phàm lại sờ sờ đầu, bộ dạng rất chi là vô lại.
“...”
“Ngươi…”
Giờ khắc này, sát ý của đám người đối với Mạc Phàm đã ngay lập tức vượt qua Lạc Vô Thư. Bọn hắn không tiếp tục nói nhảm nữa mà đồng thời đánh thẳng về phía ba người.
Bọn hắn xem như hiểu rõ, tốt nhất không nên nói chuyện với tên mập này.