Giờ phút này, Lạc Vô Thư như mới được lột xác, khí chất trên người trở nên khác biệt hoàn toàn so với khi nãy. Ngón tay hắn khua động, lướt qua dây đàn, khoảnh khắc lúc tiếng đàn vang lên, mọi người liền cảm nhận được có gì đó kì quái. Nói ra thì mù mịt, mà không nói thì cũng không rõ ràng. “Hắn thật sự biết đánh đàn sao?” Lý Khôi hướng về phía Tạ Hiểu Yên hỏi. Tạ Hiểu Yên cười lạnh, trong đáy mắt lộ ra vẻ mỉa mai: “Biết thì biết đấy, suy cho...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.