"Đều là người một nhà, không nên ở chỗ này gây ra nội chiến, tất cả mọi người nói ít một câu lại đi!"
Phí Tử An khuyên.
"Được!"
Dịch Thiên Nam lạnh lùng nhìn thoáng qua Lạc Vô Thư.
"Nể mặt Phí sư đệ, ta không tính toán với ngươi, nhưng nếu như có lần sau, cho dù Thiên Vương hạ phàm, cũng đừng trách ta không nể mặt ngươi."
Nghe được lời của hắn, khoé miệng của Lạc Vô Thư cũng tại lúc này nổi lên một vòng ý lạnh lẽo:
"Câu nói này, là ta trả lại cho ngươi mới đúng."
Lạc Vô Thư vốn không muốn biết thực lực của Dịch Thiên Nam như thế nào, nhưng chỉ dựa vào vị thân phận thứ năm trên bảng ngoại môn muốn liền cưỡi trên đầu hắn sao, không có cửa.
"Chúng ta đi!"
Nói xong, Lạc Vô Thư trực tiếp kêu tên mập và Yêu Nguyệt xông lên, cùng nhau hướng về phía trước mà đánh tới.
Muốn xem hắn giết Tử Điện Hoả Lang sao, vậy thì cứ để cho bọn họ xem đủ.
"Ta nghe nói, hắn là cái tên ở rể phế vật đúng không?"
Dịch Thiên Nam híp hai mắt, nhìn qua bóng lưng chết chóc của Lạc Vô Thư, trong mắt lơ đãng hiện lên một tia sáng băng lãnh.
"Dịch huynh, ngươi quá bốc đồng rồi!"
Phí Tử An đi đến trước mặt Dịch Thiên Nam, nhẹ giọng nói.
"Gọi hắn là cái tên ở rể phế vật cũng đúng, nghe nói một tháng trước, hắn vẫn chỉ là một tên mọt sách tay trói gà không chặt."
"Nhưng bây giờ, hắn đã ở cảnh giới khí phủ sơ kỳ, hơn nữa còn có bí thuật trợ giúp, thậm chí còn có thể bộc phát ra thực lực sánh ngang với người có tu vi ngự khí cảnh."
"Trên người hắn, ắt hẳn có bí mật động trời mà chúng ta không tưởng tượng nổi."
"Phí huynh nói không sai!"
Tằng Triết cũng đi tới bên cạnh hai người nói.
"Bây giờ không phải là thời điểm tốt nhất để đối phó với hắn, mà là lợi dụng hắn thay chúng ta dọn sạch chướng ngại trong núi Thiên Yêu."
"Tuy nói bí thuật tổn thương đến cơ thể, nhưng khi cá chết lưới rách, không ai trong chúng ta có thể bảo đảm liệu hắn có thể thi triển bí thuật lần nữa hay không."
"Tốt nhất ta nên lợi dụng hắn, đồng thời bắt hắn thi triển bí thuật lần nữa, chờ đến thời điểm sơn cùng thủy tận, lại cưỡng ép bắt hắn giao ra bí thuật."
(*) sơn cùng thuỷ tận: đến lúc cuối cùng
Qua từng câu bàn tính kỹ lưỡng của Tằng Triết cùng Phí Tử An, có thể thấy rõ trong lòng họ đã sớm hiện lên ác ý đối với Lạc Vô Thư.
"Được, cứ như lời các ngươi nói đi!"
"Tuy ba người chúng ta đều có thể tu luyện bí thuật, nhưng Linh Khí trên người của tên mập chết bầm kia phải thuộc về ta."
Dịch Thiên Nam nhẹ gật đầu, trong đôi mắt sắc bén toát ra khí thế vô cùng bá đạo.
"Ta thế nào cũng được! Nhưng mà nhẫn trữ vật của cái Yêu Nguyệt kia, ta muốn nó."
Tằng Triết thản nhiên nói. Phí Tử An nhìn hai người một chút, không nói thêm gì. Xét từ thực lực mà nói, hai người này xác thực mạnh hơn đám người Lạc Vô Thư mấy phần.
Đám người Lạc Vô Thư đương nhiên sẽ không biết được cuộc nói chuyện của ba người. Bọn hắn lúc này đang giẫm lên từng thi thể Tử Điện Lang Hoa, tạo ra một con đường máu.
Nhìn thấy đồng loại ngã xuống, trong lòng của đám sói lửa cuối cùng cũng sinh ra sợ hãi, bắt đầu lui tán mà đi.
"Lạc huynh, dừng bước đi!"
Phí Tử An mỉm cười mở miệng, bộ dáng bình thản thân mật. Tằng Triết cũng vào lúc này mở miệng, nói:
"Trong núi Thiên Yêu này nguy cơ tứ phía, ba người các ngươi một mình hành động thì rất nguy hiểm."
"Dịch huynh cũng không có ý gì khác, hắn chỉ không muốn trong đội ngũ có người đục nước béo cò."
Ánh mắt mọi người ở đây đều hướng về ba người bọn Lạc Vô Thư, bọn hắn ngược lại muốn xem xem, liệu ba người này có dũng khí đi một mình hay không.
Ngoài khí phủ sơ kỳ ra, bọn họ không có bất cứ che chở nào khác, vậy mà cũng muốn tới Đoạn Long cốc, đoạt quả “Hư Linh” ư?
"Không cần!"
Lạc Vô Thư lãnh đạm nhìn lướt qua đám người, thân ảnh tại trong màn đêm chợt biến mất trong tầm mắt của họ.
Thấy cảnh này, sắc mặt của không ít người đều cảm thấy không vui.
"Chỉ là ba tên khí phủ sơ kỳ, vậy mà lại không biết tốt xấu như thế."
"Ta ngược lại muốn xem xem, không có chúng ta che chở, bọn hắn muốn sống sót trong núi Thiên Yêu này như thế nào?"
"Được rồi, được rồi!"
Phí Tử An khoát tay áo, oai phong lẫm liệt nói.
"Không niệm tình chúng ta trợ giúp bọn hắn đối phó đàn sói, vong ân phụ nghĩa là việc của bọn hắn!”
"Chúng ta chỉ cần làm cho tốt chuyện của chúng ta là được."
"Mọi người cứ tiếp tục nghỉ ngơi tại chỗ, ngày mai lại xuất phát, tiến về Đoạn Long cốc!"
. . .
. . .
Hôm sau, ngay khi trời vừa sáng, ba người Lạc Vô Thư bắt đầu khám phá bên trong núi Thiên Yêu.
Khi nhìn thấy con đường lớn tiến về Đoạn Long Cốc, trong lòng ba người sớm đã có tính toán.
Thật ra lần này bọn hắn cũng không phải đơn thuần muốn tham gia nhiệm vụ khảo hạch nội môn, mà là muốn thông qua sự tôi luyện của sinh tử, để có thể phát huy sức mạnh tối đa.
Nếu không, trong trận chiến trên Thiên Hình đài nửa tháng sau, bọn hắn sẽ trở thành trò cười cho toàn bộ Thiên Kiếm phái.
Đối với điểm này, tâm của ba người đều như gương sáng.
Bùm!
Lại một con yêu thú cấp tám khác rơi xuống đất, Lạc Vô Thư nhàn nhạt nhìn thoáng qua xác của con yêu thú kia, rồi mới tiếp tục cất bước tiến lên.
Tuy hắn chỉ là khí phủ sơ kỳ, nhưng mối đe dọa của yêu thú cấp tám đối với hắn đã không còn như trước. Nhất là sau khi thi triển võ thuật lại càng giống như một cú đánh trực diện.
Võ công theo từ thấp đến cao, được chia làm huyền, địa, thiên, và mỗi một cấp lại được phân làm ba cấp bậc là thượng, hạ, trung.
Thông thường, chỉ có võ giả bước vào cảnh giới khí phủ thì mới được coi là đã thực sự bắt đầu tu luyện võ công. Một số chiêu thức được sử dụng bởi những người đã mở mạch cảnh được gọi chung là võ thuật cấp thấp. Chẳng hạn như băng quyền mà Lạc Vô Thư đã dùng lúc đầu.
Nhưng khi đã đạt đến cảnh giới của Lạc Vô Thư, võ công của hắn đã sớm trở nên huyền diệu. Ngay cả võ giả cấp thấp cũng có thể phát huy ra uy lực mạnh mẽ.
Đương nhiên, võ công càng mạnh thì yêu cầu tu vi bản thân cũng càng cao.
Vì Lạc Vô Thư đã cố ý tạo cơ hội để tên mập cùng Yêu Nguyệt tiến bộ hơn trong phương diện võ công, đương nhiên hắn cũng sẽ không keo kiệt với hai người bọn họ.
“Nhất kiếm độc tôn” yêu cầu cảnh giới kiếm đạo mới có thể thi triển, vì thế Lạc Vô Thư đã dạy tên mập một chiêu thức...đó chính là Sinh Tức Cửu Kiếm.
Đây là một chiêu thức cực kỳ tinh luyện, có thể đạt tới cấp độ thiên địa.
Còn về phần Yêu Nguyệt, hắn khá giỏi dùng thương, cho nên Lạc Vô Thư đã dạy cho hắn một trong những chiêu thức trường thương mạnh không kém…đó chính là Tam Giới Thương.
Mặc dù ở kiếp trước, Lạc Vô Thư tu luyện không tốt, nhưng đó là khi so sánh cảnh giới giả kim của hắn và đám người đứng đầu trong thiên giới. Còn về phương diện võ công, thực lực của hắn đủ để khiến vô số người ở Nguyên quốc ngước nhìn.
Khi ba người họ khi đối đầu với yêu thú, tốc độ võ công của hai người kia khiến Lạc Vô Thư khá hài lòng.
Trải qua vài cuộc chiến, tên mập đã nắm được cơ bản chiêu thức thứ nhất của Cửu kiếm. Yêu Nguyệt cũng biết thi triển thức thứ nhất của Tam Giới Thương. Nếu mượn thêm uy lực của Linh Khí, những người có tu vi khí phủ cảnh đỉnh phong bình thường khó có thể là đối thủ của hai người họ.
Cả ba người tiếp tục tiến lên!
Trong lúc này, bên tai bọn họ bỗng truyền đến tiếng nước chảy, ba người nhất thời giảm tốc độ, tránh sang một bên.
Cây cối trong núi Thiên Sơn phát triển tươi tốt, đâu đâu cũng có bụi cây, tầm nhìn vô cùng hạn chế.
Nhưng nơi đây vốn không có suối mà?
Không có suối thì làm sao lại có tiếng nước chảy?
Đột nhiên xuất hiện một thân ảnh mềm mại quyến rũ trong tầm mắt của ba người.
Phía trước có một dòng suối trong vắt, mà giờ khắc này, có một thiếu nữ đang lười biếng tựa trên vách suối, hai chân duỗi thành hình chữ “大”.
Nước trong suối trong veo, trông thiếu nữ càng thêm hoàn hảo.
"Xùy!"
Tên mập nhịn không được mà hít sâu một hơi, không hiểu sao hắn lại cảm thấy vô cùng căng thẳng. Một màn như này, từ trước tới nay hắn chưa từng gặp qua.
Ngược lại, bộ dáng của Yêu Nguyệt trông vẫn lãnh đạm và không mấy hứng thú. Lạc Vô Thư cũng bình tĩnh tương tự, sắc mặt không hề dao động.
"Ai?"
Một giọng nói ngọt ngào phát ra từ trong miệng của thiếu nữ kia. Lúc này, ánh mắt của nàng đối diện với ba người bọn hắn..