Mục lục
Đan Tôn Ở Rể
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau một hồi rơi vào trầm tư, bỗng nhiên Lạc Vô Thư nhoẻn miệng cười. Thật ra chuyện này cũng không quan trọng. Hắn hiện giờ có được ký ức của cả hai người, bất kể là Lạc Vô Thư nào, Đan Đế bất tử hay tên ở rể phế vậy, hiện tại đều là hắn, là một người mà thôi.

Trên mặt Lạc Vô Thư tràn ngập phong thái tự tin, suy cho cùng, lúc nào trên người hắn cũng là phong thái tự tin trước bão tố như vậy. Một khi hắn thực sự tu luyện xong Công Pháp Hỗn Độn Vô Song “Thái Thượng Đan Kinh”, khai mở Đạo cung, có được Hằng Cổ Vô Song Mệnh Hồn, hắn sẽ cường đại tới mức nào?

“Bạch Y Khanh, đồ nhi ngoan của ta, nếu ngươi biết ông trời có mắt, thấy ngươi thí sư diệt tổ, cho ta trùng sinh lại, còn đạt tới cơ duyên thấy được Mệnh hồn, không biết ngươi sẽ tức giận đến thế nào?”

Lạc Vô Thư ngẩng đầu về phía trời xanh cao thăm thẳm, ánh mắt u buồn mà thâm thúy.

“Lạc huynh, có điên rồi cũng không cần ở đó hồ ngôn loạn ngữ nhé.”

(*) hồ ngôn loạn ngữ: nói năng hồ đồ, lời lẽ không ra gì.

“Không cần phải u sầu đâu, tên nhân yêu kia không chiếu cố thì còn có ta, không lấy vợ thì đã sao, vẫn tốt lắm.”

Mạc Phàm xông đến vỗ mấy cái lên vai Lạc Vô Thư, cử chỉ bỗ bã rất ra dáng chiếu cố huynh đệ.

Mà nhìn cái hành động và thái độ này của Mạc Phàm, Lạc Vô Thư sởn cả da gà: “Tên mập chết bầm kia, không phải ngươi có hứng thú Long Dương Chi đấy chứ?”

(*) Long Dương Chi: tình yêu đồng tính nam nhân yêu nam nhân.

“Ngươi mau tìm tên nhân yêu Yêu Nguyệt kia đi, ta là người đã thành gia thất, không thể có lỗi với phu nhân nhà ta được.”

“…”

Mạc Phàm như ngây người, vẻ mặt như tìm ra chân lý mới.

“Đúng rồi, sao ta quên béng mất ngươi đã thành thân rồi nhỉ?”

“Ây dà, dù là tên ở rể không ai chiếu cố, nhưng mà ta đưa ngươi về nhà ta rồi nuôi cơm áo gạo tiền thì xác thực có chút vấn đề.”

Mạc Phàm vừa nói vừa vội vàng phóng tới chỗ Yêu Nguyệt, muốn nói chuyện này với hắn.

“Tên mập chết bầm, cách ta xa một chút.”

Mạc Phàm xông đến trong nháy mắt, Yêu Nguyệt đương nhiên phản ứng không kịp. Thằng nhóc này thế mà lại đam mê Long Dương Chi.

“Ngươi đột nhiên phát bệnh thần kinh à?”

Mạc Phàm xem thường lời cảnh báo kia, vẫn tiếp tục đi đến chỗ Yêu Nguyệt.

Rầm!

Một tiếng động vang vọng, bọt nước bắn lên tung tóe, tên mập hai trăm cân kia trực tiếp bị Yêu Nguyệt đạp vào đầm nước.

“Chúng ta chỉ có thể là huynh đệ!”

Yêu Nguyệt nắm chặt tay, trường thương xuất hiện trong lòng bàn tay của hắn ngay lập tức: “Nếu còn lại gần ta, đừng có trách ta không khách khí!”

“…”

Mạc Phàm mờ mịt hét lên: “Hai người các ngươi mắc bệnh thần kinh à?”

“Các ngươi không định kéo ta lên à???”

“Cút!”

Hai người đồng thanh nói.

“…”

“Được rồi, tu luyện tiếp đi.”

Lạc Vô Thư nói xong liền trực tiếp khoanh chân ngồi xuống, không để ý tới hai người kia nữa. Ý thức của hắn lần nữa tiến vào Đạo cung, tiếp tục tìm cách đoạt lấy Mệnh Hồn.

....

....

Hai ngày nhanh chóng trôi qua, hai người kia tu luyện tại thác nước đã liên tiếp đột phá đến cảnh giới khí phủ hậu kỳ.

“Đi thôi.”

Lạc Vô Thư nhìn về phía hai người: “Nếu tiếp tục tu luyện ở chỗ này thì hiệu quả không lớn, hiện giờ chỉ còn cách trận tử chiến có mấy ngày, chúng ta phải nhanh chóng tranh thủ khai mở khí phủ cảnh đỉnh phong.”

Nghe mấy lời này, hai người theo bản năng gật đầu.

Bình thường một thiên tại trong giới, một tháng tăng lên một cảnh giới đã là rất lợi hại rồi, nhưng trong mười ngày nay, ba người cùng nhau tăng lên hai cảnh giới. Tốc độ này đúng là không thể tưởng tượng được.

Nghĩ đến đây, hai người cùng nhìn qua Lạc Vô Thư, kính nể càng thêm bội phục. Nếu không có Lạc Vô Thư, bọn hắn tuyệt đối không có được tốc độ tu luyện nhanh chóng như thế này. Hai người cùng nhau nhận thức được rằng, kết giao bằng hữu với Lạc Vô Thư là lựa chọn đúng đắn đến mức nào.

Đúng lúc này, có một tiếng nói vang lên: “Đi? Không có ta gật đầu, không ai có thể rời khỏi đây.”

Đột nhiên có một thân ảnh bay nhanh đến, dừng lại ở trên phía đỉnh đầu bọn họ, ánh mắt mang theo khí thế cường đại nhìn xuống.

Cả ba cùng ngẩng đầu nhìn về phía đối phương. Y phục của người này cực kỳ mộc mạc, chỉ là một kiện áo xám phổ thông, trên người cũng không có bất kỳ linh khí dao động nào, hoàn toàn giống như một người bình thường.

Nhưng càng như vậy lại càng hiện ra vẻ bất phàm khi hắn đạp không mà đến. Ít có người tu luyện nào có thể nội liễm được như hắn, nhìn hắn mơ hồ có mấy phần khí chất phản phác quy chân.

(*) Phản phác quy chân: Nghĩa là điểm cao nhất cũng chính là điểm xuất phát. Trong võ học, nó có nghĩa là đạt tới cảnh giới “tối thượng” trong truyền thuyết, quay lại như lúc ban đầu, quên đi tất cả võ học trong thiên hạ.

“Các hạ là?”

Yêu Nghiệt vẫn duy trì sự thờ ơ như thường lệ, nhàn nhạt mở miệng hỏi. Ánh mắt mang theo ý từ trên cao nhìn xuống của đối phương khiến hắn cảm thấy rất không thoải mái.

Nam tử áo xám lạnh nhạt nhìn lướt qua ba người bọn họ, khóe miệng cong lên ý cười châm chọc: “Kiếm Bất Phàm!”

Không giới thiệu quá nhiều, sau khi nói tên ra, Kiếm Bất Phàm chỉ từ trên cao nhìn xuống ba người với vẻ mặt nhạo báng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK