Mục lục
Đan Tôn Ở Rể
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đoạn Long cốc nằm ở trong núi Thiên Yêu. Tuy nhiên, nơi đó không phải ở sâu bên trong núi Thiên Yêu mà có thể xem như nằm ở khu vực trung tâm.

Trên đường đi, ba người Lạc Vô Thư chạy về phía khu vực Đoạn Long cốc với tốc độ nhanh nhất, vẻn vẹn chỉ một ngày đã đi tới bên ngoài nơi đó. Tuy còn chưa tiến vào bên trong, nhưng ba người vẫn có thể cảm nhận rõ ràng nơi này đang truyền đến một tia khí tức hung ác dị thường đang dao động dữ dội.

Lạc Vô Thư vô cùng kinh ngạc, ngoài khí tức tàn bạo đang lan tràn kia, hắn còn cảm nhận có thứ gì đó rất quen thuộc...

"Có lẽ, ngoại trừ quả Hư Linh ra, rất có thể chúng ta còn có thu hoạch khác."

Bỗng nhiên Lạc Vô Thư nhìn về phía hai người, cười nói.

"Thu hoạch gì?"

Hai mắt tên mập tức khắc tỏa ra ánh sáng chói lóa. Khi Lạc Vô Thư gặp được tụ linh trận, hắn vẫn rất bình tĩnh, trên mặt không có chút xúc động, lẽ nào thứ bên trong kia còn mê hoặc hơn so với linh trì sao?

"Đến lúc đó là biết."

Lạc Vô Thư điểm nhẹ đầu ngón chân trên mặt đất, bay thẳng vào bên trong Đoạn Long cốc. Nhìn bộ dạng sốt ruột của hắn, hai người tên mập và Yêu Nguyệt cũng đồng thời theo sát phía sau. Trải qua rất nhiều lần tiếp xúc, hai người gần như đều có sự tín nhiệm mù quáng đối với Lạc Vô Thư. Rất nhiều chuyện tưởng như không thể nào, vậy mà hắn vẫn có thể giải quyết như là gió thoảng mây bay.

Đi được không lâu, Lạc Vô Thư bắt đầu nhìn thấy một số võ giả từ đó đi ra. Đối phương chỉ thản nhiên lướt qua ba người, trong ánh mắt của họ, ngoài ý cảnh giác nhàn nhạt thì dường như còn có tức giận. Điều này khiến cho Lạc Vô Thư khẽ cau mày, hắn cảm giác có điều gì đó sai sai. Nếu chỉ là cảnh giác thôi thì hắn còn có thể hiểu được, nhưng vẻ tức giận này từ đâu mà đến?

"CMN, đám rùa rụt cổ Thiên Kiếm phái và Quỷ Kiếm phái ở bên ngoài mà cũng kiêu ngạo quá thể, dám đuổi chúng ta ra ngoài."

Lúc Lạc Vô Thư còn đang tự hỏi, lại thêm ba bóng người từ phía trước tới, sắc mặt xanh mét vừa đi vừa tức giận mắng.

"Chỉ là một đám tông phái có thế lực thôi mà, nếu như đơn độc đấu nhau thì lão tử đây sẽ cho bọn nhóc con mượn cáo oai hùm kia nếm mùi thiên đao vạn quả."

"Được rồi, bớt nói đi! Nếu như để người hai phái kia nghe được, sẽ có nhiều phiền toái không cần thiết."

"Bọn kia cũng chỉ là đám nhóc hỗn láo nên không cần để ý. Nhưng nếu giết nhỏ mà đưa già đến, chúng ta gặp phải rắc rối không đáng có thì sao?"

"Nhắc tới cũng lạ, Thiên Kiếm phái và Quỷ Kiếm phái chẳng phải là kẻ thù truyền kiếp, không đội trời chung sao? Sao lần này tự nhiên liên thủ phong tỏa Đoạn Long cốc thế?"

Một người trong đó trầm giọng nói. Bỗng nhiên, ánh mắt của bọn họ cảnh giác nhìn thoáng qua ba người Lạc Vô Thư, sau đó đi thật nhanh.

"Quỷ Kiếm phái?"

Nhìn bóng lưng rời đi của ba người kia, Lạc Vô Thư nhíu mày, thật không ngờ tới chuyến đi này còn nhảy ra thêm người cản chân?

Theo "Nguyên Sử" mà hắn đã đọc trước đó, tổ sư lập phái của Quỷ Kiếm phái và Thiên Kiếm phái là hai huynh đệ. Chỉ là, hai người tự sáng tạo kiếm đạo của riêng mình, khó mà phân cao thấp, sau đó từng người sáng lập tông phái, quyết ý phải cho hậu bối phân ra thắng bại.

Sau nghìn năm lịch sử truyền thừa của hai môn phái, từ lâu đã khó có thể phân ra thắng bại bởi mỗi bên một thế mạnh. Chỉ có điều, hai bên thù hận chuốc oán không ngừng chồng chất, nhất quyết không đội trời chung.

Nghĩ đến đám người Dịch Thiên Nam và đám người Quỷ Kiếm phái đang cùng nhau liên thủ, ánh mắt Lạc Vô Thư trở nên thích thú. Xem ra độ khó để đạt được quả Hư Linh không hề nhỏ đâu!

Ánh mắt hơi chớp chớp, Lạc Vô Thư dứt khoát lướt lên một cây cổ thụ rậm rạp, nhìn về phía trước. Ở nơi này, hắn thấy rất nhiều bóng dáng quen thuộc, chính là đám người Dịch Thiên Nam, còn có những người mặc y phục màu đen, hiển nhiên là cùng một phe, nếu như Lạc Vô Thư đoán không sai thì bọn họ chính là người của Quỷ Kiếm phái.

Lúc này, phe liên hợp Thiên Kiếm phái và Quỷ Kiếm phái đang dựa vào ưu thế số đông, vây giết tất cả các yêu thú cường đại. Mà ở phía xa hơn, có một gốc cổ thụ chập chờn đón gió, trên từng cành cây là những quả màu tím, to bằng viên trân châu đang rũ xuống, trong mơ hồ phát ra một mùi thơm đậm đà lan toả ra xung quanh, ngửi vào một hơi cũng đủ khiến người ta vui vẻ thoải mái.

"Quả Hư Linh!"

Mắt tên mập lộ rõ ý ngạc nhiên mừng rỡ, giống như hắn có lấy quả Hư Linh dễ như trở bàn tay, hồn nhiên quên mất ở trên cây Hư Linh còn có một con mãng xà khổng lồ đang canh giữ.

"Hắc Thủy Vương Mãng Xà, yêu thú cấp bảy trung kỳ, thực lực đáng sợ có thể sánh ngang với cao thủ ngự khí trung kỳ."

Yêu Nguyệt lạnh lùng nhìn thoáng qua tên mập: "Ngươi muốn hái thế sao?"

"Có Lạc sư huynh ở đây thì còn sợ gì nữa, hơn nữa chúng ta bây giờ không phải đang ở thế ngư ông đắc lợi sao?"

Tên mập híp hai mắt. Hành vi ban đầu của đám người Dịch Thiên Nam khi đối xử với ba người họ, hắn còn nhớ rất kỹ đấy!

Bọn hắn dám lợi dụng ba người họ làm lính sai, Mạc Phàm chắc chắn sẽ không nương tay với bọn hắn. Hắn là người có nghĩa khí nhưng càng biết ghi thù.

Rầm rầm rầm..

Tiếng va chạm thảm thiết liên tục truyền đến, dưới sự kết hợp của hai môn phái, rất nhanh những yêu thú kia đã bị giết không còn con nào.

Mà giờ phút này, Hắc Thủy Vương Mãng Xà đang ở trên cây Hư Linh bỗng nhiên mở đôi mắt, luồng khí tức đáng sợ cuồn cuộn từ trên người nó trào ra, ẩn chứa trong đó là sự phẫn nộ và hung ác.

Rầm!

Đuôi rắn to bằng hồ nước rơi trên mặt đất, nhất thời khiến mặt đất rung chấn bần bật, mà nội tâm của những người ở đây cũng run rẩy theo.

Một số người yếu tim, chân mềm nhũn suýt ngã, sau lưng toát ra một tầng mồ hôi lạnh. Con yêu xà này có khí tức đáng sợ vậy sao?

"Khè!"

Hắc Thủy Vương Mãng Xà phun ra nuốt vào lưỡi rắn đáng sợ, há mồm về phía đám người kia.

Ầm!

Đuôi rắn khổng lồ mạnh mẽ quét ngang, tàn nhẫn đập về phía đám người.

"Làm sao bây giờ?"

Sắc mặt mọi người biến đổi, trong lòng sinh ra sợ hãi, sức mạnh như vậy không có người nào có thể ngăn cản. Đây tuyệt đối là sức mạnh ngự khí trung kỳ!

"Thẩm huynh, mau liên thủ giết chết con súc sinh này!"

Dịch Thiên Nam nhìn về phía đám người Quỷ Kiếm phái, khí tức khí phủ đỉnh phong trên người hắn vào giờ khắc này hiện ra không thể nghi ngờ.

"Ha ha ha... Được!"

Đi đầu Quỷ Kiếm phái là một thanh niên đang cười thoải mái, trên người cũng bộc phát ra khí tức khí phủ đỉnh phong.

Hắn là người cầm đầu đội ngũ Quỷ Kiếm phái, Thẩm Vạn Trần.

"Hôm nay sẽ cho đám phế vật Thiên Kiếm phái các ngươi biết kiếm pháp của Quỷ Kiếm phái ta cường đại đến mức nào!"

"Ngươi..."

Sắc mặt Dịch Thiên Nam tức khắc cứng đờ, không chỉ có hắn mà sắc mặt cả đám người Thiên Kiếm phải cũng trở nên khó coi. Tuy rằng Thiên Kiếm phái và Quỷ Kiếm phái luôn không hợp nhau, nhưng nếu hợp tác thì chắc chắn phải vứt bỏ ân oán, hiềm khích lúc trước.

Nhưng mà!

Hắn đã chủ động xưng huynh gọi đệ với đối phương, mà đối phương lại gọi bọn họ là phế vật Thiên Kiếm phái?

Chỉ có điều, sau khi chứng kiến đuôi rắn khổng lồ quét tới, đệ tử Thiên Kiếm tông không dám phân tâm, tất cả đều bộc phát thực lực cường đại nhất.

Rầm rầm rầm...

Lúc này, chấn động đáng sợ do va chạm tạo nên âm thanh kinh người.

Cảm nhận được uy phong của Hắc Thủy Vương Mãng Xà, trên mặt tên mập và Yêu Nguyệt đều bất giác trở nên nghiêm túc.

Nó so với Ngân Giáp Yêu Hùng thì mạnh hơn nhiều...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK