‘Xảy ra chuyện gì vậy?’’
Sắc mặc Yêu Nguyệt và Mạc Phàm biến đổi. Vì bọn hắn tu luyện bên dưới thác nước trùng trùng áp lực nên không dám phân tâm, cũng không có cách nào để ý tới chuyện khác, cho nên khi Lạc Vô Thư tiến vào bên trong lôi điện kia, hai người cũng không phát hiện được.
Hiện tại, hai người vội vã tiến lên chỗ Lạc Vô Thư, phát hiện hắn chỉ đang hôn mê, trong lòng cũng bớt lo lắng hơn. Bởi vì trước giờ hai người luôn lấy Lạc Vô Thư làm trung tâm, mọi chuyện đều nghe theo hắn, nên hiện tại nhìn Lạc Vô Thư nằm bất tỉnh như vậy, hai người giống như rắn mất đầu, loay hoay không biết phải làm sao.
….
….
Hồi lâu sau, Lạc Vô Thư mở mắt tỉnh dậy, trên người không có cảm giác đau đớn nào nên không khỏi kinh ngạc. Khi ý thức của hắn tiến vào bên trong Đạo cung, ở đó có một nơi tựa như Lôi điện, còn có một con cự long bay xung quanh nơi đó, dù nó không hề phát ra khí tức hay sát khí mạnh mẽ nhưng lại vô cùng uy nghiêm, khiến hắn cảm thấy áp lực vô cùng.
Hắn ngẩng đầu, đưa mắt nhìn tờ giấy trắng treo trên trần cao, khiến người ta nhìn mà phát khiếp.
‘Một tờ chấn thương khung, Hằng Cổ Vô Song!’’
Đột nhiên, trong đầu Lạc Vô Thư không biết từ đâu vang lên một câu nói, dường như là muốn nói rằng trong tờ giẩy trắng kia có chứa một Mệnh Hồn bất phàm.
Nhất thời, Lạc Vô Thư ngây dại.
Đạo cung có áp lực là vì có mệnh hồn, nhưng để có thể mở được Đạo cung, lấy được mệnh hồn, tuyệt đối là phượng mao lân giác (*), trong vạn người chỉ có một người làm được.
(*) phượng mao lân giác: long phượng sừng lân, ý chỉ quý hiếm khó tìm.
Sau khi trùng sinh, Lạc Vô Thư cũng từng điều tra Đạo cung của chính mình, nhưng mở được Đạo cung thực sự rất khó. Phải có được Mệnh Hồn võ giả, lại xứng thiên mệnh người tu hành, bên trên có mệnh trời giúp sức mới có thể làm được. Nói một cách khác, Đạo cung mở ra hay không, có được Mệnh Hồn hay không, không phải là chuyện chỉ cần cố gắng là có thể đạt được, đó hoàn toàn là do chủ hồn mệnh chủ tự định đoạt mà chọn lựa.
Đương nhiên, cũng không ngoại trừ khả năng có người có thể tự tạo ra Mệnh Hồn. Nhưng trường hợp này hiếm khó hơn cả trường hợp lấy được Mệnh Hồn.
‘A!’’
Cũng vào thời khắc này, một đoạn pháp quyết khó hiểu trong đầu Lạc Vô Thư hiện lên, khiến hắn lần nữa rơi vào suy tư.
Đoạn pháp quyết này cực kỳ cao thâm khó dò. Nếu so cùng pháp quyết ‘Thanh Long Phệ Thiên Quyết’’, thì ‘Thanh Long Phệ Thiên Quyết’’ đơn giản đến không thể đơn giản hơn, giống như sách báo cho trẻ con.
Nghĩ đến đó, từ trong sâu thẳm trí óc Lạc Vô Thư lại vang lên một câu nói: “Tu hỗn Nguyên thần ma quan tưởng pháp’’, thế giới này có người đạt tới được Mệnh Hồn vô song.’’
Lạc Vô Thư cân nhắc tỉ mỉ, trong thế gian vạn vật, Mệnh Hồn vô song rốt cục là gì? Chẳng lẽ tờ giấy trắng kia mới thực sự là Mệnh Hồn? Còn con cự long kia chỉ là thuật che mắt Mệnh Hồn chân chính, đồng thời là nguồn cung cấp năng lượng cho Mệnh Hồn? Cái này biến thái đến cỡ nào a?
Lạc Vô Thư không dám tưởng tượng, một khi tờ giấy trắng hút linh khí của vạn vật thì sẽ trở lên cường đại đến mức nào? Nhưng có lẽ đúng như giọng nói kia… “Hằng Cổ Vô Song.”
Ý thức Lạc Vô Thư rời khỏi Mệnh cung, sau đó liền nhìn thấy Mạc Phàm cùng Yêu Nguyệt nhìn mình chằm chằm như nhìn một thằng ngốc.
“Ngươi không sao chứ. Cười ngốc cái gì?”
Mạc Phàm không chút khách khí sờ trán Lạc Vô Thư.
“A?”
“Không nóng xíu nào, thế sao ngươi hành động như ấm đầu thế?”
Mạc Phàm lại nhìn về phía Yêu Nguyệt:
“Làm sao bây giờ, chẳng lẽ quãng đời còn lại chúng ta đều phải chiếu cố hắn?”
Yêu Nguyệt có chút trầm ngâm: “Khẳng định chỉ có ngươi thôi.”
“Vì cái gì?”
“Vì ngươi xấu nhất.”
“…”
“Đã ế vợ cả đời, chi bằng để ngươi bồi tiếp Lạc huynh, coi như có bạn có bè, đỡ buồn chán.”
“…”
Mạc Phàm tức đến nghiến răng nghiến lợi nhào về phía Yêu Nguyệt.
“…”
Lạc Vô Thư thản nhiên nhìn hai người chí chóe, cũng không thèm để trong lòng, trực tiếp đứng dậy, đi qua một bên. Không thể không nói, hết chuyện này đến chuyện khác xảy ra khiến cho hắn luôn có cảm giác mình vẫn đang trong mộng cảnh, nhưng tất cả lại đang cố chứng minh với hắn, đó chính là sự thật. Trong đầu hắn tràn đầy nghi hoặc, nhất là trước khi hôn mê, hắn nghe thấy giọng nói kia, hắn tự hỏi: “Tất cả đều là số mệnh an bài?”
Đây là giọng của ai?
Số mệnh an bài?
Là số mệnh an bài Đan Đế Lạc Vô Thư tái sinh, hai là an bài tên thư sinh Lạc Vô Thư chuyên tâm đọc sách thánh hiền?