Chứng kiến động tác của Lạc Vô Thư, biểu cảm Tạ Quế Phóng thay đổi mạnh mẽ:
"Các ngươi mau chóng tách nhau ra chạy trốn!"
"Núi Thiên Yên rộng như vậy, chưa chắc tên súc sinh này có thể tìm được các ngươi"
"Dám động đến người Tạ gia ta, đến lúc đó Hiểu Yên nhất định sẽ báo thù cho các ngươi."
Ngoại trừ Tạ Trạch Thiên và Tạ Hiểu Dung, tất cả những người còn lại đều đã từng trải qua sinh tử, đương nhiên vào thời khắc này sẽ không mất đi chừng mực. Tạ Quế Phóng vừa dứt lời, đoàn người bỏ chạy bốn phía.
"Bây giờ mới chạy trốn, còn kịp sao?"
Cánh tay Lạc Vô Thư rung lên, trường kiếm ở trong tay chuyển động nhanh đến kinh người, liên tục chém ra.
"Phốc phốc..."
Nhất thời, máu đỏ tươi bắn tung tóe như muốn nhuộm đỏ cả bầu trời. Chỉ một kiếm, Lạc Vô Thư gần như giải quyết xong gần hết người Tạ gia, chỉ còn lại ba người chưa chết. Ba người kia, Lạc Vô Thư cũng không xa lạ gì.
Tạ Quế Phóng, thúc của Tạ Hiểu Yên, tu vi khí phủ hậu kỳ.
Mà hai người kia cũng là thúc thúc của Tạ Hiểu Yên, Tạ Quế Cường và Tạ Quế Thành, tu vi khí phủ trung kỳ.
Lạc Vô Thư nhặt trường kiếm lên, vẫn không dừng tay mà tiếp tục ném về phía Tạ Quế Thành. Còn hắn thì bay thẳng đến phương hướng Tạ Quế Cường. Đối với địch nhân, Lạc Vô Thư chưa bao giờ biết nhân từ là gì.
Phập!
Một chưởng thô bạo rơi xuống phía sau lưng Tạ Quế Cường, tức khắc khiến thân ảnh ông ta bay ra với tốc độ đáng sợ. Sức mạnh đáng sợ như lũ đánh vào người ông ta, đột nhiên có một vết nứt lộ ra, bằng vào mắt thường có thể thấy máu tươi lan tràn nhanh đến đáng sợ.
Rầm một tiếng, huyết văng đầy trời, vương vãi xuống đất.
Bên kia, Tạ Quế Phóng giống như hồi quang phản chiếu, dùng tốc độ cơ thể nhanh đến cực hạn thay Tạ Quế Thành chắn một chiêu kiếm trí mạng kia.
(*) hồi quang phản chiếu: là hiện tượng một người đang bị bệnh nặng, cơ thể suy yếu, đột nhiên trở nên tỉnh táo, thân thể khỏe mạnh lần cuối cùng trước khi chết.
Lúc ánh mắt Lạc Vô Thư đảo qua, đã không thấy thân hình Tạ Quế Thành đâu.
"Chết tiệt! Để một tên chạy thoát."
Tên mập dậm chân, tràn đầy khó chịu nhìn về phía Yêu Nguyệt:
"Đều tại ngươi, còn ở một bên ra vẻ anh tuấn."
"Tên mập chết bầm, lẽ nào không phải vừa rồi ngươi cũng xem kịch sao."
Yêu Nguyệt đáp.
"Ngươi... Ta... Ta chắc chắn không giống với ngươi."
Sắc mặt tên mập tái xanh:
"Nếu không phải ta bị thương nặng khi đối phó với Ngân Giáp Yêu Hùng, thì ta đã sớm thay Lạc huynh làm thịt đám cẩu Tạ gia mở miệng là nghe mùi rắm thối đó rồi."
"Ngươi bị thương mà trách ta, còn không phải do ngươi ăn nhiều sao."
"Nhưng thương tích của ta không giống như ngươi!"
"Được rồi được rồi, các ngươi có thể yên tĩnh một chút được không!"
Lạc Vô Thư im lặng nhìn về phía hai người.
"Có vậy mà cũng ầm ĩ sao? Chỉ vài tên Tạ gia thôi, có chết hay không cũng chẳng có gì khác biệt."
Từ đầu đến cuối, Lạc Vô Thư chưa bao giờ để người Tạ gia vào trong mắt. Chạy thì cứ chạy. Nhưng nếu lần sau gặp lại, hắn vẫn ra tay giết đối phương như cũ.
"Dành thời gian chữa thương tu luyện thôi!"
Lạc Vô Thư nhìn thoáng qua thi thể Ngân Giáp Yêu Hùng cùng với tụ linh trận cách đó không xa.
"Được!"
Hai người đồng thời gật đầu, cởi quần áo ra, không chút do dự nhảy vào trong tụ linh trận. Lạc Vô Thư cười cười, cũng không tiến vào ngay mà đi về phía thi thể Ngân Giáp Yêu Hùng, rót máu gấu tinh vào bên trong tụ linh trận. Thấy cảnh tượng này, vẻ mặt tên mập nhất thời biển đổi:
"Ngươi điên rồi sao?"
"Thân thể của các ngươi quá yếu, cần phải luyện tập thêm."
Lạc Vô Thư cười nhạt, sau khi rót máu yêu xong, hắn lại lấy nội đan Ngân Giáp Yêu Hùng ném vào trong tụ linh trận.
Tách tách!
Nội đan vừa rơi vào, tức khắc linh trì sôi trào, bọt khí màu đỏ tươi bốc lên mang lại cảm giác như đánh trống ngực.
"A... A..."
Tên mập và Yêu Nguyệt kinh hô thành tiếng, bị cơn đau bất ngờ dọa cho sợ hãi, hai người không ngừng gào thét.
Lạc Vô Thư bình tĩnh nhìn hai người:
"Nếu như chút đau đớn này cũng không chịu được, thì đừng có nghĩ tới trận đấu mười ngày sau trên Thiên Hình đài."
"Về sau, ta cũng sẽ không tiếp tục dẫn theo các ngươi tu luyện."
Nói xong, Lạc Vô Thư truyền thụ phương pháp tôi thể cho hai người. Linh khí bên trong tụ linh trận dường như không bao giờ cạn kiệt, lại dung hợp thêm máu yêu và nội đan, càng trở nên đậm đặc không gì sánh được.
(*) tôi thể: rèn luyện thân thể giống như rèn sắt, nung qua lửa nóng để trở nên cường bạo hơn
Hiệu quả tu luyện cũng hết sức rõ rệt.
Chỉ cần có thể chống đỡ thì không chỉ có thân thể, mà ngay cả kinh mạch bên trong cơ thể cũng trở nên cứng cáp hơn.
Làm xong những chuyện này, Lạc Vô Thư cũng tiến vào bên trong tụ linh trận, vận chuyển "Thái Thượng Đan Kinh", linh khí bên trong cơ thể hắn nháy mắt tràn đầy, kéo theo hàng loạt đau đớn.
Chỉ là, cảm giác đau nhói này đối với Lạc Vô Thư, căn bản không tạo nên sóng gió gì bất ngờ.
Tiếng rào rào truyền ra, mười mạch xung kích mở ra, linh khí cuồng bạo liên tục vọt vào bên trong khí phủ. Lúc này, có một vòng xoáy bao quanh Lạc Vô Thư, đang quay với tốc độ kinh người.
Cảm nhận được tác động tu luyện của Lạc Vô Thư, đôi mắt Yêu Nguyệt và tên mập mở to, trong mắt lộ ra tia rung động:
"Tên yêu nghiệt này!"
Bọn họ tự thấy bản thân cũng coi như là bất phàm, thế mà so sánh với Lạc Vô Thư thì... thôi không dám so.
…
Lần này Lạc Vô Thư vừa tu luyện xong thì đã qua ba ngày, hắn chỉ cảm thấy linh khí bên trong Khí Phủ đã kinh biến dư thừa đến mức không sao sánh được, toàn thân tràn ngập cảm giác mạnh mẽ như muốn bùng nổ. Lúc này này, hắn mở mắt ra, trong đôi mắt lập lòe ánh sáng, miệng trầm thấp quát:
"Phá!"
Oành!
Giống như phát sinh một tia cộng hưởng bên trong cơ thể Lạc Vô, linh khí trong tụ linh trận lúc này đang điên cuồng chảy vào bên trong kinh mạch, khiến khí tức của hắn xảy ra biến hóa lớn.
Khí phủ trung kỳ!
"Cái người này, thật sự chỉ là Khí Phủ trung kỳ sao?"
Vẻ mặt tên mập ước ao nhìn Lạc Vô Thư, ánh mắt như đang trông chờ mòn mỏi, hận không thể vạch Lạc Vô Thư xem thật kỹ, vì sao hắn lại có thể yêu nghiệt đến thế. Mạc Phàm từng nhìn thấy cha hắn tu luyện, nhưng tác động tu luyện của ông cũng chỉ như Lạc Vô Thư mà thôi. Nhưng tu vi của cha hắn vượt xa Lạc Vô Thư mà?
Lạc Vô Thư cười mỉm, thu lại khí tức trên người, ngay lập tức trở thành một thư sinh yếu đuối. Nhìn thoáng tụ linh trận đã khôi phục lại thành màu trong suốt, hắn nhìn về phía hai người:
"Hiệu quả như thế nào?"
"May mắn không phụ lòng ngươi, ta cũng đột phá đến khí phủ trung kỳ rồi."
Tên mập cười to đáp. Ngay cả Yêu Nguyệt luôn luôn lạnh lùng cũng lộ ra nụ cười:
"Hơn nữa, sau khi được ngươi truyền cho phương pháp tôi thể, dường như sức mạnh thân thể của ta cường đại hơn rất nhiều."
"Sức mạnh thân thể chỉ là thứ yếu, quan trọng là về sau các ngươi sẽ nhân ra, bị đánh cũng là một cách rèn luyện thân thể (nhục thân)."
Vẻ mặt Lạc Vô Thư đầy kỳ vọng nhìn về phía tên mập:
"Tu luyện phương pháp tôi thể này cho thật tốt, về sau nhớ chịu đòn thay ta."
"Tại sao chứ?"
Mặt tên mập đầy vẻ không hiểu:
"Không phải các ngươi cũng tu luyện sao?"
"Chúng ta soái như vậy, sao có thể để bị đánh?"
Lạc Vô Thư kỳ quái liếc nhìn tên mập:
"Đầu óc... Ngươi... Không có vấn đề chứ?"
"Ta..."
"Ta cái gì mà ta."
Yêu Nguyệt nhạt nhẽo nhìn tên mập một cái:
"Ngươi nghĩ xem, nếu ngươi bị đánh, mọi người sẽ không biết ngươi xấu bẩm sinh?"
"Thật ư?"
Tên mập không nhịn được sờ sờ gương mặt mình, hơi suy nghĩ một chút, lẽ nào sau khi bị đánh, giá trị nhan sắc của hắn sẽ cao hơn sao?
Điểm này, hắn đúng là chưa phát hiện ra.
"Tất nhiên!"
Yêu Nguyệt có hơi đau lòng nhìn tên mập, đầu óc thật đơn giản!
Sau khi được Yêu Nguyệt khẳng định, tên mập vừa nhìn về phía Lạc Vô Thư:
"Ngươi cũng cảm thấy như vậy sao?"
"Ừ!"
Lạc Vô Thư trịnh trọng gật đầu, khách quan mà nói thì lời Yêu Nguyệt quả thật không sai. Sau khi bị đánh, người khác sẽ chỉ cảm thấy hắn bởi vì bị đánh thành đầu heo nên mới xấu xí, chứ không phải bởi vì dung mạo bẩm sinh của hắn. Giống như phát hiện ra miền đất mới, tên mập khí phách ngất trời nói:
"Được được được... Về sau nếu đánh nhau thì ta xông ra đầu tiên."
"Người nào dám tranh đoạt thì không phải huynh đệ của ta!"