Vương Hạo ngã ở trên đường lớn, dõi theo bóng lưng của Lạc Vô Thư qua cửa sổ, sắc mặt hắn ta âm trầm đến cực điểm. Từ nhỏ đến lớn, hắn ta chưa từng chịu qua sự nhục nhã nào như thế. Không chỉ bị một tên phế vật coi thường, còn bị một tát của hắn ta đánh bay ra ngoài, cảm giác nóng rát vẫn còn đang rần rần trên mặt. Món nợ này làm sao có thể bỏ qua? “Thiếu gia, chúng ta đã đánh giá thấp thực lực của người này rồi.” Ánh mắt của...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.