"Bạch Ngưng bái kiến Bát hoàng tử, ta là thị nữ của công tử." Bạch Ngưng đứng dậy, lúc biết thân phận hoàng tử của người trước mặt thì nàng có hơi chột dạ, dù sao nàng chưa từng gặp được người có thân phận hiển hách như vậy bao giờ. "Bạch Ngưng, ngươi ăn cơm đi." Nhìn thấy cảnh này, Lạc Vô Thư có chút buồn bực trong lòng. Bạch Ngưng vẫn không nhận ra sự bất phàm của bản thân, từ trong xương cốt vẫn còn chút tự ti ngày xưa. Suy cho cùng, tôn chỉ của thế...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.