Tiểu A Lưu tự mình thay quần áo rồi mới đi gọi Ngộ Hạ rời giường.
7 giờ rưỡi, ba mẹ con ngồi trước bàn ăn, bắt đầu tận hưởng bữa sáng của mình.
Đàm Hi và con gái ăn bánh mì sandwich kem sữa bò.
Tiểu A Lưu ăn mì sợi.
Đúng 8 giờ, Nhiễm Dao tới biệt thự, “Đi nào, hai bé con.”
Đàm Hi tiến mọi người đi rồi mới quay vào trong phòng ngủ, cạch…
Kéo cửa tủ quần áo ra, chọn một bộ vest màu trắng.
Mẫu xuân hạ mới của Two, áo hơi chít eo, cổ áo và tay áo đều điểm xuyết hoa thêu tay, quần thiết kế kiểu ống rộng nhưng không rộng quá mức, mặc lên rất vừa vặn, để lộ ra dáng người hoàn mỹ của người phụ nữ.
Một đôi giày cao gót màu đen, trong nháy mắt càng làm đôi chân dài thêm ra.
Đàm Hi ngồi xuống trước gương, phủ lên mặt một lớp phấn lót, lại phủ phấn nền, cuối cùng chọn son môi màu hồng đậm.
Đúng 8 rưỡi liền lái xe ra khỏi cửa.
Thịnh Mậu, văn phòng tổng tài.
Cốc cốc…
“Mời vào.”
Lưu Diệu mở cửa tiến vào.
“Chào buổi sáng, Đàm Tổng.”
Đàm Hi gật đầu, “Ngồi đi.”
“Có hai việc cần phải báo cáo với cô.
Thứ nhất, trong bữa tiệc tối qua, có tổng cộng 10 công ty đưa ra ý muốn hợp tác, đây là tư liệu liên quan về các công ty đó.”
Đàm Hi thò tay ra nhận lấy: “Được, tôi sẽ xem qua thật nhanh.”
Hợp tác trước giờ đều là hai bên cùng lựa chọn, không chỉ có đối phương đồng ý mà bên ta cũng gần vừa lòng, anh tình tôi nguyện thì mới có thể nói những chuyện kế tiếp được.
“Chuyện thứ hai,“ Lưu Diệu hơi khựng lại, “Lúc bữa tiệc kết thúc, ông cụ Bàng đã ngã trước mặt mọi người.”
Đàm Hi dừng bút ký, ngẩng đầu, ánh mắt hơi phức tạp.
Sau một lúc lâu mới hỏi: “Có nghiêm trọng không?”
“Không rõ ràng lắm, lúc ấy đã gọi xe cứu thương rồi.”
“Sao ông ấy lại bị ngã?”
“Nghe người ta nói là bước hụt.”
Đàm Hi mím môi: “Việc này nặng hay không nặng, đã xem bằng ghi hình lại chưa?”
Lưu Diệu ngẩn ra, “Cái này thì chưa.”
“Xem đi đã rồi tính tiếp, nếu vẫn không nhìn ra được thì có thể đi hỏi Trình Vũ.”
“Hiểu rồi.”
Đàm Hi, “Còn chuyện gì nữa không?”
“Vừa rồi Lục Tồng có gọi điện thoại tới, nói còn có chuyện cần bàn bạc về việc hợp tác, muốn mời cô đi ăn cơm tối nay.”
“Được, 6 giờ chiều nay tôi rảnh, có thể giành ra cho anh ấy một giờ.” Việc công xử theo phép công, không thiên vị một chút nào.
Lưu Diệu rời đi.
Đàm Hi tiếp tục cắm đầu vào đọc tài liệu, trong văn phòng rộng lớn chỉ còn âm thanh lật giở trang giấy, ngoài ra chẳng còn gì khác.
Nửa tiếng sau, Lưu Diệu lại gõ cửa văn phòng Đàm Hi.
“Tôi đã xem băng ghi hình rồi, lúc ấy ánh đèn ở cửa quá mờ, bậc thang đầu tiên bị bóng cây ngăn cản nên có lẽ ông cụ Bàng mới không phát hiện ra, thế nên mới… Bây giờ xử lý thế nào?”
Đàm Hi trầm ngâm trong chớp mắt, “Đầu tiên tra xem ông ấy ở bệnh viện nào, mua một ít trái cây và thực phẩm dinh dưỡng, giữa trưa anh đi cùng tôi một chuyến.”
“Tôi sẽ đi chuẩn bị ngay.”
“Đúng rồi.” Đàm Hi gọi người lại, “Anh có quen người giúp việc nào tốt một chút không? Tốt nhất là người có gốc gác đàng hoàng.”
“Mẹ tôi quen khá nhiều người trong lĩnh vực này, nếu không tối nhờ bà ấy đi hỏi cho nhé!”
“Làm phiền anh quá.”
“Không phiền, nhưng có lẽ thời gian sẽ không quá nhanh đâu.” Dù sao, tìm kiếm là một quá trình rất dài, huống chi Đàm Hi còn yêu cầu tìm hiểu tận gốc rễ nữa.
Cùng thời gian, tầng 18 tòa nhà Lục Thị.
Văn phòng Tổng tài.
Lục Chinh ngửa người tựa lưng vào ghế, ấn đường nhăn tít, kết quả của trận say rượu đêm qua chính là hiện tại đầu óc choáng váng, não như phình ra.
Trần Khải đẩy của tiến vào, trong tay bưng một ly để đựng cà phê nhưng lại tỏa ra vị trà giải rượu.
“Boss, anh uống tạm đi, tuy chỉ là loại hòa tan nhanh nhưng hiệu quả cũng không tệ lắm.” Người làm thư ký như Trần Khải có thể nói là vô cùng trách nhiệm, ngay cả chuyện nhỏ như pha ly trà tỉnh rượu mà cũng tự tay đi làm.
Không chỉ như thế, còn phải làm ăn cướp, chiếm đoạt luôn gói trà cuối cùng trong ngăn kéo của đồng nghiệp.
Lục Chinh nhận lấy, ngửa đầu uống một ngụm.
Buông cái ly ra liền hỏi: “Bến Thịnh Mậu trả lời thế nào? Đã đồng ý chưa?”
“Bên kia đồng ý rồi, nhưng mà…”
Sắc mặt Lục Chinh sa sầm: “Có chuyện cứ nói thẳng, đừng có dông dài.”
“Đàm Tổng nói chỉ rảnh được một tiếng thôi.”
Người đàn ông nhíu mày, “Lý do?”
“… Không nói.”
Một tiếng thì một tiếng, còn hơn là không gặp được.
Nghĩ như thế, Lục Chinh lập tức cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Trần Khải quan sát trọn bộ sắc thái trêи gương mặt Boss nhà mình, không khỏi toát mồ hôi hột.
Đến tận khi khuôn mặt kia như trời quang mây tạnh, anh ta mới âm thầm thở phào một cái.
Đáng tiếc, vẫn chưa xong.
Lục Chinh: “Đặt nhà hàng nào thì tốt nhỉ?”
Trần Khải: “Tôi nhớ là hình như Đàm Tổng thích ăn cay? Gần đây có một nhà hàng món cay Tứ Xuyên mới khai trương ở trung tâm thành phố, nghe nói phải xếp hàng mới tới lượt ăn nữa đấy.”
Lục Chinh, “Vậy đặt nhà này đi.
Còn nữa, có cần tặng hoa gì không?”
Trần Khải: “Cái này… anh tự quyết định tốt hơn.
Thực ra có tặng hay không cũng không quan trọng lắm đâu, Đàm Tổng không phải là người thích màu mè.”
Sắc mặt Lục Chính âm trầm: “Tôi đang hỏi ý kiến cậu cơ mà, cậu lại bảo tôi tự mình quyết định à?”
Trần Khải cắn răng, cố gắng rặn ra một nụ cười: “Vậy tặng đi ạ!”
Lục Chinh gật đầu, “Ừ, tôi cũng cảm thấy thế.”
Trần Khải: “…”
Lục Chinh: “Nhưng tặng hoa gì bây giờ? Hoa hồng vàng?”
Trần Khải: “Hoàn toàn có thể.”
Lục Chinh: “Nhưng lần trước đã tặng rồi mà.”
Trần Khải: “Không sao, dù gì cô Đàm cũng không nhận được.”
Sắc mặt Lục Chinh tối sầm, đen như đít nổi.
Trần Khải chỉ muốn và cho mình một cái.
Ông chủ, tổng tài của tôi, anh không thể tự mình ra quyết định được sao?
Tại sao cứ phải làm khó kẻ làm công như anh ta chứ?
Tức thật…
Danh Sách Chương: