Đây cũng là một loại biến tướng của sự bảo vệ.
Thế nên, cô không từ chối.
“Giờ tôi sẽ đưa cô đi vào, bám chắc.” Người đàn ông đưa khuỷu tay ra.
Đàm Hi nhẹ nhàng bám lên, vừa đảm bảo mình không luống cuống quá mà bị lạc mất người, cũng chừa ra một khoảng cách thích hợp khiến cho hai người nhìn cũng không quá mức thân mật.
Làm ra vẻ ư?
Không, đây là thái độ.
Cô và An gia chỉ giao thoa trong giới hạn là An An, ngoài ra sẽ không còn gì khác nữa.
Đi được chừng mười phút, lúc Đàm Hi kéo bịt mắt ra thì đã thấy mình đang đứng trong một phòng khách rộng rãi và sáng ngời.
Phong cách trang trí kiểu u đơn giản, lấy màu trắng sữa làm chủ, rèm màu tím nhạt lay động theo gió, sàn nhà sạch sẽ sáng bóng, cho dù dùng câu “không dính bụi trần” để so sánh cũng chẳng hề nói quá chút nào.
Rõ ràng là ở vùng hoang vu dã ngoại, vậy mà đi bộ chưa tới mười lăm phút đã tới một tòa nhà như thế này, thật sự là… không thể tưởng tượng được.
Đúng thế, không phải một căn phòng mà là một tòa nhà.
Lúc trước Đàm Hi có đi qua một cánh cửa kim loại, là thang máy.
Bởi vậy, nơi này ít nhất cũng phải có hai tầng.
Những kiến trúc nổi bật như thế, sao lúc xuống xe cô lại không nhìn thấy chứ?
Có hai khả năng… Hoặc là mắt cô có vấn đề, hoặc chính là căn nhà này có điểm cổ quái.
Đàm Hi nghiêng về giả thiết sau hơn, nếu không, tại sao An Tuyệt lại yêu cầu có phải bịt mắt lại chứ?
Well, cái này cũng không phải vấn đề.
Đàm Hi hẹn gặp mặt An Tuyệt, mục đích chỉ có một: Nói cho anh ta biết nội dung giấc mơ kia, còn đối phương có tin hay không thì cô không quan tâm.
“Cô Đàm, mời ngồi.
Trước đó cô có nói trong điện thoại rằng muốn nói cho tôi biết chuyện liên quan tới em gái tôi ư?”
“Đêm qua, tôi nằm mơ, trong mơ…” Đàm Hi không quanh co lòng vòng mà nói thẳng một mạch,“… Tôi nói ra chuyện này hoàn toàn không có ý gì cả, anh có thể tin, cũng có thể không tin.” Ánh mắt An Tuyệt nhìn cô vô cùng phức tạp.
Bên trong bị ai lại có mong chờ, muốn tin tưởng nhưng lại không dám tin.
“Chuyện tôi muốn nói là như vậy, bây giờ… nếu anh không bận gì thì liệu có thể đưa tôi ra ngoài được không?” Căn nhà này nghĩ thế nào cũng thấy cổ quái, cô không dám tùy tiện đi lung tung.
Lỡ đầu phát hiện ra bí mật không nên biết thì chỉ sợ sẽ bị diệt khẩu mất.
“Con gái, xin dừng bước.” Một thân ảnh yểu điệu đứng ở chiếu nghỉ cầu thang gỗ đi từ tầng một lên tầng hai.
Nhìn khắp Hoa Hạ, chỉ sợ không có ai không biết gương mặt kia.
Một thế hệ Ảnh Hậu – Dạ Cô Tinh!
Người phụ nữ từ từ bước xuống, trên gương mặt trắng nõn hoàn toàn không có một nếp nhăn nào, gương mặt mỹ lệ, khí chất xuất chúng.
Không hổ là một thế hệ Ảnh Hậu, dáng người hoàn toàn không chê vào đâu được, ngay cả khí chất cũng không thể bắt bẻ.
Thế nào là phong hoa tuyệt đại? Chính là thế này.
Đàm Hi vừa nhìn thấy vẻ mặt xinh đẹp của Ảnh Hậu thì liền cảm thấy mỹ mãn, mở miệng gọi một tiếng “dì” liền lập tức cảm thấy xưng hô này làm đối phương già đi.
“Hi Hi, ngồi đi.” Dạ Cô Tinh cầm lấy tay cô, hai người cùng ngồi xuống sofa.
An Tuyệt ngồi sang phía đối diện.
Lúc này Đàm Hi mới phát hiện ra điểm bất thường, theo lý thuyết, một người mẹ mới mất đi con gái thì không thể bình thản như thế này được.
Trừ phi… “Những lời mà con vừa nói, dì đều đã nghe thấy rồi.
An An thật may mắn vì đã có một người bạn tốt như con.” “Chuyện trong giấc mơ…”
“Dì tin.” Dạ Cô Tinh nói như chém định chặt sắt, chỉ vì, bà cũng từng mơ thấy giấc mơ y hệt như thế.
Lúc đó mới biết, thì ra con gái mình là một công chúa thực thụ, nổi danh thiên hạ, khuynh quốc khuynh thành.
Chỉ tiếc, vận mệnh trêu ngươi, nửa đời tiếc hận.
An Tuyệt tiễn Đàm Hi đi rồi, lúc quay về, thấy mẹ mình vẫn còn đang ngồi trên sofa thì hơi dừng một chút rồi cất bước đi qua.
“ Mẹ”
“A Tuyệt, nói chuyện với mẹ đi.”
“Vâng.”
Dạ Cô Tinh đưa tay phủi một chút bụi dính trên đầu với con trai, “Giờ con đã tin mẹ nói không sai chưa?” “Tại sao chỉ hai người mới có thể nhìn thấy?” “Bởi vì…” Dạ Cô Tinh nhìn về phía nơi xa, chậm rãi nở nụ cười, “Vận mệnh cho bọn mẹ những điểm chung giống nhau, thế nên có thể tương thông.”
“Điểm chung gì ạ?” Dạ Cô Tinh lảng tránh không trả lời: “An An đã tìm được nơi chốn của nó, A Diệu cũng có bạn gái2rồi, con là anh cả, có phải cũng nên có hành động rồi không?” “Mẹ, con đột nhiên nhớ ra còn có tài liệu đưa tới từ bên Chiêm Ngao chưa đọc, con tới thư phòng đây.” “A Tuyệt, đừng để Anh Anh chờ quá lâu.
Thứ gì cũng có thể bị thời gian mài mòn, mẹ sợ tương lai con sẽ hối hận.”
“Con biết rồi, mẹ.”
“Vậy tiệc đính hôn…”
An Tuyệt hơi dừng lại, dường như hoàn toàn thoải mái, “cử hành đúng hạn.” “Nếu An An mà biết cũng sẽ vui vẻ thay hai đứa.” Trên mỗi5người đàn ông xuất hiện nụ cười nhẹ nhàng, đảo mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, núi non chạy xa tít tắp, dạt dào sức sống.
Em gái, nhất định phải hạnh phúc đấy.
Sau hôn lễ chính là chuyến đi nghỉ tuần trăng mật.
Đàm Hi bận rộn với đủ mọi dự án và sự tình lớn bé trong công ty nên giao hết kế hoạch đi chơi cho Lục Chinh chuẩn bị.
“Thái Lan, Singapore, Malaysia, hoặc là Maldives, đảo Saipan? Bà xã, em chọn một cái đi.”
Đàm Hi vỗ kem dưỡng ẩm lên mặt, nghe thấy vậy thì6quay đầu nhìn anh, “Chỉ mấy chỗ đó thôi hả?” Lục Chinh gật đầu.
“Thực ra anh có thể tính đến mấy quốc gia châu u, cảnh quan thiên nhiên và con người đều không tệ lắm.” Đàm Hi dùng lương tâm thề với trời là cô chỉ thật sự thuận miệng mà đưa ra ý kiến tham khảo thôi, hoàn toàn không có ý gì khác.
Người đàn ông thu lại ý cười, mắt híp lại: “Muốn đi nước nào?”
Giọng đã trở nên lạnh lẽo.
Nhưng Đàm Hi lại không hề phát hiện ra, thành thật đến đáng5sợ, “Nước Pháp, Hà Lan, Thụy Sĩ đều được.”
Danh Sách Chương: