Hàn Sóc mỉm cười, vẫn chiều theo ý của hắn.
Nói thì nói chứ, ai sợ ai? Chu Dịch nghe xong, chỉ cảm thấy lồng ngực như bị thiêu đốt: “Tiện nhân!” Lời vừa thốt ra, hắn liền thấy hối hận, nhưng không có sĩ diện xin lỗi.
Hàn Sóc1hơi đơ ra.
Bầu không khí bỗng nhiên ngưng đọng, cơn lạnh lẽo ùa tới. Cô Hồ” một tiếng, không tức giận, cũng không lên tiếng phản biện, hờ hững đến mức không giống như một người bình thường. Chu Dịch phát hiện, sau năm năm, hắn thật sự8không hiểu cô nữa.
“Em…”
“Đủ chưa?” Hàn Sóc đứng dậy, “Mắng đủ rồi thì tôi đi đây.”
Chu Dịch đứng phắt dậy, giữ chặt lấy cổ tay cô, động tác nhanh đến mức ngay cả bản thân hắn cũng ngơ ngác. Cô xoay người lại, nhìn hắn bằng ánh mắt2lạnh lùng: “Làm người, phải biết dừng lại lúc thích hợp.”
Tay hắn siết chặt, ánh mắt độc ác. Một lúc sau: “Ký hợp đồng với Thế Kỷ.” “Ha… anh đang kể chuyện cười gì thế?”
“Không ký?” Hàn Sóc lắc đầu: “Không ký.”
Trán Chu Dịch nổi gân xanh, hắn4nghiến răng: “Nguyên nhân.” “Năm xưa tôi đã nói, sẽ không bước vào giới giải trí của Hoa Hạ nữa.”
“Nếu đã như thế, vì sao lại quay thứ kia?” Ánh mắt Chu Dịch tóe lên sự khinh thường.
Thứ nào? Hàn Sóc nhìn hắn như đang nhìn một kẻ thần kinh: “Phim cấp B thì sao nào? Chẳng phải anh cũng xem đó sao?”
“…” Em!
“Hay là anh đang ngại điều gì?” Cô nghiêng đầu, quan sát kỹ vẻ mặt của hắn, đột nhiên bật cười: “Đừng nói là anh Chu nghĩ rằng tôi đã từng ngủ với anh, thì phải chung thủy không nên cho người đàn ông khác nhìn thấy cơ thể nhé?”
“Em nói bậy gì đó?!” Gò má hắn đỏ bừng, ánh mắt lúng túng và chột dạ… khi bị nói trúng. Hàn Sóc không chú ý nhìn, cũng không muốn suy đoán nhiều.
Bây giờ hắn có cảm xúc gì, suy nghĩ gì, có thái độ gì với cô, tất cả đều không còn quan trọng nữa.
Không quan tâm nên không để ý đến, càng không muốn đoái hoài tới. Kiểu thái độ này đã hoàn toàn chọc giận Chu Dịch, giống như từ đầu đến cuối chỉ có mình hắn đang kiếm chuyện, đối phương chỉ lạnh lùng quan sát, cứ như đang xem một màn xiếc khỉ vụng về.
“Hàn Sóc, em có tin tôi có thể khiến em mãi mãi biến mất trong giới này, không cần biết phòng vé của Hoa Sơn Trà có tốt để cỡ nào, thì nữ chính như em cũng vẫn có thể bị giết chết một cách dễ dàng!”
Cô nhìn hắn đầy nghiêm túc, cứ như đã hoàn toàn nhìn thấu người đàn ông này từ trong ra ngoài. Hàn Sóc không đau lòng, càng không thấy thất vọng, thậm chí càng không thấy tức giận.
Thật đấy.
Cô chỉ thấy buồn cười.
Hóa ra, năm xưa bản thân lại ấu trĩ đến thế, bản tính của hắn đã như thế, sao có thể dễ dàng giơ tay ra giúp “một người tình nhân lên giường vài lần” chứ?
Và điều buồn cười hơn nữa, rõ ràng bài Weibo bóc trần cô là do hắn đăng lên!
Sao cô lại ngây thơ đến mức lại đi cầu xin hung thủ giết người mở lòng tư bị nhỉ?
Ngu ngốc!
Cực kỳ ngu ngốc!
Chu Dịch nghẹn một bụng lửa giận, muốn nhìn Hàn Sóc nhận thua, cũng giống như năm xưa sau khi cô xảy ra chuyện liền tìm đến hắn, cũng tại căn phòng này, nhưng lúc đó hắn lại bị nhấn chìm trong cơn phẫn nộ “bị cắm sừng”, nên đã kêu cô cút đi! Nếu hắn kịp thời phát hiện ra cảm xúc của cô không được bình thường thì những chuyện kia có phải sẽ không xảy ra không?
Cô sẽ không rời khỏi giới giải trí, và vào mỗi sớm mai thức dậy hắn vẫn có thể nhìn thấy cô ngủ say trong lòng hắn…
Đáng tiếc, không có nếu như. Chu Dịch thầm hạ quyết tâm, nếu như cô nhận thua, cho dù là chỉ một chút, hắn sẽ bồi thường cho cô ngay, nói với cô rằng, họ hãy bắt đầu lại từ đầu.
Hàn Sóc: “Không thể sống trong giới này được? Cũng đúng, anh Chu đâu phải là lần đầu làm chuyện này.”
Danh Sách Chương: