“Hey! John! Đợi tôi với…” Lisa đuổi theo, vạt áo gió vạch khẽ thành một đường cong.
Bà chủ quán trọ Christine không khỏi nắm tay lại, vẻ mặt méo mó, “Wow! Phụ nữ một khi đã rơi vào lưới tình đều biến thành ngu xuẩn, đó là người Australia đấy.”
Rue – de – Rhone, phố mua sắm trung tâm thành phố Geneva.
n Hoán và Lisa sánh vai bên nhau, thỉnh thoảng nắm tay, khoác vai nhau, nhìn từ xa giống như một đôi tình nhân đang yêu nhau thắm thiết.
“John!” Cô ta gọi n Hoán, “Anh đi chậm thôi, đợi tôi với!”
Đàm Hi định mặc kệ, nhưng không biết nghĩ đến điều gì, cuối cùng vẫn bước đi chậm lại.
Lisa đuổi theo, cầm lấy tay hắn, cười xinh đẹp động lòng người: “Hey, anh đẹp trai lắm, giống… con lai u Á.
Tôi đoán đúng chưa?”
“Nhưng khẩu âm của anh lại giống người Australia”
“Anh nói anh tên là John, có phải là tên thật không?”
“Sao anh không nói gì thế?”
Suốt đường đi, Lisa nói liên tục, còn n Hoán vẫn lạnh lùng không đáp lại.
Một lúc sau, chính bản thân Lisa cũng đã thấy hết hứng thú, “Anh nhìn anh đi, cứ thế này đâu có giống người yêu nhau chứ? Có thể nói cho tôi biết tại sao lại phải làm thế này không? Đóng phim gián điệp à? Hay làm điều tra nghiên cứu? Hay là muốn tôi giúp anh chọc tức bạn gái anh?”
“Cô nghĩ nhiều quá rồi” n Hoán hiếm thấy nói ra một câu hoàn chỉnh.
Lisa bỗng thấy như được cổ vũ mạnh mẽ, “Tôi đoán, chắc chắn là anh gặp phải rắc rối, cho nên mới cần tôi yểm hộ cho anh đúng không?
Người đàn ông cau mày lại, hơi kinh ngạc nhìn cô ta.
“Có cảm thấy tối thông minh không?” Lisa đắc ý nói tiếp: “Tôi đã đọc rất nhiều tiểu thuyết trinh thám, thích các cuốn sách về suy luận…”
Cô ta bố bố nói hết chuyện này đến chuyện khác, khi kϊƈɦ động còn nói lẫn cả tiếng Pháp kèm tiếng Anh ra, n Hoán nghe đến mức liên tục cau mày lại.
“Câm mồm”
“Hå?”
“Cô ồn ào quá rồi đấy”
“… À.”
Lần này, Lisa yên tĩnh thực sự, ngước lên nhìn thử, hai người đang ở trước một cửa hàng đá quý.
n Hoán định đi vào trong, Lisa nhanh tay nhanh mắt chặn lại: “Anh muốn làm gì?”
“Vào trong”
“Sau đó thì sao?”
n Hoán liếc nhìn cô ta: “Mua trang sức.
Tặng cô”
Lisa ngây người: “Anh… định tặng tôi trang sức?”
“Ừ” n Hoán hơi ngẩng đầu lên, sải bước vào trong.
Lisa đuổi theo, kéo hắn lại, gấp gáp đến mức hai má đỏ bừng lên, “Không… không cần đâu… tôi không cần trang sức của anh!”
“Coi như là thù lao cho cô”
“Nhưng tôi muốn tiền mặt, trang sức sang tay lại phải nộp thuế, tối, sợ phiền phức!”
“Tiền mặt vẫn sẽ đưa cho cô.”
“Hå?”
n Hoán gần như kéo cô ta đi vào bên trong.
Lisa không kịp từ chối, cứ thế bị đám trang sức tráng lệ trong tiệm làm cho ngây người.
Những thứ ở trong cánh tủ kia dù nghĩ cô ta cũng không dám nghĩ đến, lấp la lấp lánh, rạng rỡ chói mắt.
“Xem xem có thích cái gì, trong phạm vi khả năng của tôi, tôi sẽ cố gắng đáp ứng cổ”
n Hoán ở trong mắt Lisa lúc này đã từ một anh chàng đẹp trai quá mức trực tiếp biến thành tiểu thiên sứ đang vẫy đôi cánh lấp lánh, trêи đầu đội vương miện sáng, đang hiền từ nhìn cô ta.
“A men..” Cô ta bắt đầu cầu nguyện, ánh mắt thành kính.
n Hoán: “Cô cứ từ từ, tôi đi vệ sinh, lát sẽ ra thanh toán”
“Anh thực sự… muốn tặng trang sức cho tôi?”
“Ừ.”
“Cảm ơn anh! Những thứ sáng lấp lánh này đẹp quá đi mất! Vô số lần tôi đi ngang qua cửa hàng này rồi, đây là lần đầu tiên tôi bước vào đây đấy”
Cho dù không mua, chỉ nhìn thôi cũng đã hạnh phúc lắm rồi.
n Hoán khẽ ừ một tiếng, gọi nhân viên phục vụ, “Nhà vệ sinh ở đâu?”
“Đi thẳng rẽ trái là nhìn thấy
“Cảm ơn.”
“Không có gì?
n Hoán đi theo chỉ dẫn, nhanh chóng đi đến nhà vệ sinh, một hai ba…
Căn phòng thứ ba, hắn nhanh nhẹn đi vào, cạch… cánh cửa chốt lại.
Mở bồn cầu vệ sinh ra, lấy từ trong đó ra một chai nhựa, sau khi chắc chắn không có vấn đề gì, hắn lấy thứ đó ra, giấu vào trong lòng.
Sau đó, xả nước, kéo khóa quần, giống như vừa đi vệ sinh xong vậy.
Một người đàn ông châu Á cường tráng nghênh đón hắn, nói “hi” với hắn, n Hoán gật đầu, rồi bước nhanh đi.
“Hi, anh còn chưa rửa tay..”
Khi quay ra, lúc đi ngang qua khu trưng bày sản phẩm, hắn tiện tay lấy một cuốn tạp chí đá quý ra, kẹp thứ gì đó vào giữa những trang sách.
Rồi bình tĩnh tự nhiên đi đến trước một chiếc tủ thấp, Lisa đã nhìn đến hoa mắt chóng mặt, nhưng vẫn chưa thử món đồ nào cả.
n Hoán chỉ vào chiếc lắc tay có viên kim cương to nhất ở giữa, “Cái này, lấy cho cô ấy thử”
“Dạ vâng thưa quý khách, xin chờ một lát”
Lisa nghe thấy giọng hắn, liền ngẩng đầu lên nhìn, đôi mắt lóe lên sự ngạc nhiên: “Anh về rồi à!”
Dường như thứ gì đó đè nặng trêи vai bỗng nhiên biến mất, cơ thể nhẹ nhõm.
Cô ta vốn tưởng rằng, n Hoán sẽ nhân cơ hội trốn đi mất.
Dù sao thì cũng chưa phải là chưa từng gặp bao giờ…
Nửa năm trước, cô ta từng gặp một người đàn ông người Mỹ, khoảng hơn ba mươi tuổi, tự xưng là cán bộ cao cấp của một ngân hàng đầu tư nào đó, tiền lương mỗi năm mấy trăm nghìn đô.
Có một ngày, hắn cũng đưa cô ta đến một cửa hàng như thế này, hứa tặng cô ta cái này cái kia, nhưng khi quay đầu lại người đã mất tăm tích, sau đó cũng chưa bao giờ liên lạc lại nữa.
Đã từng thấy quyt tiền vé, quyt tiền ăn, đây là lần đầu tiên Lisa thấy có người quyt tiền chơi gái, lòng thầm nghĩ, cứ coi như là ngủ với chó vậy.
Cho nên vừa rồi khi nghe thấy n Hoán nói muốn đưa cô ta đến đây mua trang sức, trong lòng Lisa thực ra rất muốn từ chối.
Cô ta không tham đồ quý giá, chỉ sợ tình huống như lần trước tái diễn, biến cô ta thành kẻ ngốc, bị người ta cố tình chơi đùa.
“Không ngờ anh lại quay lại thật..” Cô ta lúng túng lẩm bẩm, hơi giật mình.
Lúc này, nhân viên phục vụ đã cẩn thận lấy chuỗi lắc tay đó ra, “Cô ơi, chuỗi lắc tay này là mẫu thiết kế mới của mùa này, lựa chọn loại kim cương xanh lam tốt nhất để chế tác, được cắt bằng công nghệ độc đáo… Cô đưa tay ra, để tối đeo cho cổ, có được không ạ?”
Lisa vừa mừng vừa lo, nhìn n Hoán, ánh mắt thận trọng: “Anh có muốn tặng tôi thật không?”
Người đàn ông nhíu mày, dường như có chút mất kiên nhẫn, “Ừ”
“… Cảm ơn” Sống mũi cay cay, khóe mắt đỏ lên.
Cô ta đưa tay ra, khi xúc cảm lạnh lẽo truyền đến cổ tay, Lisa luống cuống không biết phải làm sao.
Mua bán tiến hành nhanh chóng dứt khoát, n Hoán hỏi cô có được không, Lisa gật đầu, hắn liền trả tiền.
Giống như chỉ đang mua một mớ rau cải mà thôi.
Cho đến khi rời khỏi cửa hàng đó rồi, Lisa vẫn còn mơ mơ màng màng.
“John, chuỗi lắc tay này thuộc về tôi rồi đúng không? Là anh tặng cho tôi, đúng không?”
n Hoán khẽ từ đáp lại, thực ra đã rất mất kiên nhẫn rồi.
Lisa đang thầm nhảy nhót trong lòng, “Cảm ơn anh” Lần đầu tiên có người tặng cho cô món đồ trang sức đắt tiền đến thế.
n Hoán đưa cho cô ta quyển tạp chí châu báu kia, “Cầm lấy, tôi đi mua thuốc lá”
“” Lisa đưa tay cầm lấy.
Nhưng anh ta lại rụt lại phía sau.
Lisa ngẩng lên, ánh mắt nghi hoặc.
“Cầm lấy.
Đừng mở ra.
Có làm được không?” Lisa ngẩn người, sau đó chần chừ, bàn tay đã đưa ra không trung cũng cứng đờ, rõ ràng là đã đoán được điều gì đó.
n Hoán nhìn cô ta chằm chằm, ánh mắt ngưng trọng, dần hiện lên vẻ lạnh lùng, “Biết càng ít thì càng an toàn”
Lisa nhận lấy, môi mím chặt lại, nhìn bóng lưng người đàn ông, đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, bờ môi hiện lên nụ cười, mơ hồ tự giễu.
Thì ra đúng là không có cái bánh ngọt nào từ trêи trời rơi xuống cả, thu lại được bao nhiêu thì càng có nghĩa là rủi ro bấy nhiêu, đạo lý này đáng lẽ ra cô ta phải hiểu từ lâu rồi mới đúng chứ?
Mày vẫn còn đang mơ mộng gì? Lisa thầm quở trách bản thân.
Nhưng nói đến đây, vẫn không khỏi thất vọng.
Đó là người đàn ông đầu tiên tặng kim cương cho cô ta…
Rất nhanh sau đó, n Hoán đã quay lại.
Miệng ngậm điếu thuốc, trêи gương mặt xinh đẹp vì thế cũng có thêm vài phần lưu manh, nhưng Lisa lại cảm thấy như vậy lại càng “man” hơn.
“Tôi không lật nó… trả lại cho anh”
Hẳn ừ một tiếng, nhận lấy, cuộn lại thành hình tròn, rồi nhét vào túi quần, còn có một chút góc bị thừa thò ra ngoài.
Lisa nhìn động tác của hắn tùy tiện đến cực điểm, liền há hốc miệng, “Sao anh lại…
“Ờ, đùa cô chút thôi.”
Buổi trưa, hai người dùng bữa ở nhà hàng hải sản, sau đó đi bộ về quán trọ.
Bà chủ Christine đang ngồi trước ti vi, tay cầm sa lát, vừa ăn vừa xem chương trình.
“Hi, Christine!”
“Lisa? Hai người về rồi à!”
n Hoản: “Tôi đi lên tầng”
Lisa: “Vậy còn tôi?”
n Hoán: “Đợi ở đây đi”
“O”
Khi n Hoán đi xuống, trong tay đã có thêm một chiếc túi xách nhỏ, hắn đặt thẻ phòng trước quầy lễ tân: “Check out!”
Christine hơi ngẩn người đi.
Lisa còn chưa phản ứng lại kịp.
Một lúc sau, “Anh… sắp đi rồi à?”
“U”
Làm xong thủ tục trả phòng, n Hoán lấy tiền cọc rồi đi, đột nhiên dừng bước, quay sang nhìn Lisa: “Còn không đi?”
“Hả?” Cô ta vẫn còn ngây người.
“Đi theo”
“Ờ?
Christine nhìn theo bóng lưng Lisa đuổi theo, lắc đầu nói: “Phụ nữ ngu xuẩn, hết thuốc chữa…”
Rời khỏi quán trọ, n Hoán vẫy xe đi, Lisa cũng ngồi lên theo.
“Anh chị đi đâu?” Lái xe là một ông chú trung niên râu quai nón, bụng rất to, gần như là dán chặt vào vô lăng.
n Hoán: “Sân bay”
Lisa ngẩn ngơ, “Anh đến sân bay là để rời khỏi nơi đây sao?”
“Ừ”
“Vậy còn tôi thì sao?”
“Trước khi qua hải quan tới sẽ đưa tiền cho cô”
“Không phải… ý của tôi là…” Lisa giơ cả hai tay lên ra hiệu, muốn nói gì đó, nhưng lại không biết phải bắt đầu từ đâu.
n Hoán trầm giọng: “Cô yên tâm, tôi sẽ không quyt nợ đâu.”
Lisa càng luống cuống, cô hạ quyết tâm, cắn răng nói: “Anh không đưa tôi theo cùng à?”
Danh Sách Chương: