Giây phút ấy, con tim Đàm Hi như dừng đập.
Có thể chỉ có vài giây, có thể còn dài hơn, cổ xoay người nhìn Cố Hoài Cẩn, nói đúng hơn thì phải là Dịch Phong Tước.
Đối diện với khuôn mặt giống với Cố Miên, cô không thể nói ra những lời ác độc được.
Cho dù, người này rất có khả năng là đầu xỏ hại chết cô vào kiếp trước!
“… Tôi không hiểu lời của đồng sự Cố cho lắm.”
“Giả ngốc không phải là chiêu trò gì hay đâu.”
Đàm Hi khẽ cười, không trả lời.
Cố Hoài Cẩn để lại một câu: “Tự lo lấy mình, tuyệt đối đừng để tôi tìm được chứng cứ.” Sau đó sải bước rời đi.
Đàm Hi ngơ ngác đứng yên tại chỗ trong hai giây, đột nhiên rời khỏi phòng họp, sắc mặt không thay đổi, chỉ là ánh mắt lạnh lẽo một cách kỳ lạ.
Sự thay đổi của cô khiến cô thư ký phía sau giật mình hoảng sợ, vội vàng dời tầm mắt đi.
Đổng sự Đàm đáng sợ quá, con tim nhỏ bé của cục cưng không chịu nổi…
Mắt thấy thang máy đã đến, còn không lên tiếng thì rất có thể sẽ không giữ được người, cô thư ký bị hoảng sợ bởi khí thế mạnh mẽ của Đàm Nữ Vương, chỉ đành bất chấp lên tiếng…
“… Sầm Tổng nói cô ấy đợi cô trong văn phòng.”
Đàm Hi nhướng mày, do dự trong phút chốc, cuối cùng vẫn cất bước đi về phía văn phòng chủ tịch.
Tuy biết tâm trạng của Sâm Đóa Nhi không được tốt lắm, nhưng vừa vào cửa đã có một chiếc ly thủy tinh bay tới, vẫn khiến Đàm Hi có hơi trở tay không kịp.
May mà cố né nhanh.
Nhưng cơn tức giận cũng lên theo, cô cười lạnh hai tiếng: “Cố lên cơn điên gì đấy hả? Lúc nãy khi Cố Hoài Cẩn còn ở đó, sao cổ không ném vào mặt hắn ta đi? Cũng chỉ biết hoành hành trong nhà.”
Câu này không hề chừa lại chút mặt mũi nào cho Sầm Đóa Nhi.
Cô thư ký nghe được một nửa liền vội vã rời khỏi văn phòng.
Kinh nghiệm tích lũy nhiều năm trong nghề nói với cô ta rằng, có vài chuyện không nên nghe, cho dù nghe thấy cũng phải xem như mình bị điếc.
Đại thần đấu đá, vạ lây đến người vô tội.
Cố né ra xa một chút vẫn tốt hơn.
“Cô nói ai hoành hành trong nhà hả?!” Sầm Đóa Nhi vừa nghe thấy, vốn đang tức giận, giờ đây lại càng giận hơn, có xu thế sắp lan rộng.
Sắc mặt của Đàm Hi không thay đổi, vẫn giữ giọng điệu bình tĩnh, “Trong này ngoài có và tôi ra, còn có người khác sao? Thư ký còn có mắt quan sát hơn cô.”
“Cô!”
Lơ đi dáng vẻ sắp bùng nổ của Sầm Đóa Nhi, Đàm Hi ngồi xuống đối diện với cô ta, còn nhàn nhã vắt chéo chân.
“Bây giờ phải làm sao?” Sầm Đóa Nhi bình tĩnh trở lại, hít thở sâu, ngồi xuống.
“Cái gì phải làm thế nào?”
“Dĩ nhiên là đối phó Cố Hoài Cẩn rồi!”
Đàm Hi cười nhạo: “Cô nói đối phó là đối phó được à, thật sự cho rằng đơn giản như nhổ bắp cải sao?”
“Lúc đầu chẳng phải Mã Cảnh Quốc cũng…”
“Cô thấy có thể so sánh Cố Hoài Cẩn và Mã Cảnh Quốc với nhau?” Đàm Hi hỏi ngược lại, trong mắt ánh lên vẻ lạnh lùng.
Bước ra khỏi phòng họp, tâm trạng cô đã rất tồi tệ, nay còn bực bội hơn.
Đáng tiếc, Sầm Đóa Nhi không hề biết quan sát sắc mặt.
“Tại sao không thể so sánh? Ngay cả lão hổ ly cũng bị xử lý rồi, còn sợ một con nghe hay sao?”
“Ha! Tốt xấu gì cô cũng là tổng tài một tập đoàn, sao có thể ngu ngốc đến vậy?”
Sầm Đóa Nhi lại bị chọc tức, nhưng cũng không biết là vì đã quen rồi hay từng nghe qua những lời nói càng khó nghe hơn nên đã nảy sinh miễn dịch.
Tóm lại cô ta chỉ phồng má trợn mắt, chứ không đập đồ như lúc ban đầu.
“Đàm Hi, đừng cho rằng cô giỏi thì có thể tùy tiện đả kϊƈɦ người khác! Tôi… tôi cũng biết tức giận đấy nhé!”
“Ồ.”
“…” Sau đó thì sao? Mẹ nó, chỉ có một chữ ở!
“Nếu hai năm trước nhà họ Cố đã bắt Mã Cảnh Quốc ngoan ngoãn giao cổ phần ra, không chỉ vậy mà còn khiến ông ta cam thâm tình nguyện làm bù nhìn nhiều năm như thế, thực lực đối phương không thể xem thường.
Chúng ta có thể xử lý Mã Cảnh Quốc, là nhờ vào việc ông ta bắt cóc Trình Vũ, đuối lý, mới có thể có gan đánh đấm ông ta.
Nhưng hiện nay, trong tay chúng ta không hề có sơ hở của Cố Hoài Cẩn.
Cô cho rằng hắn ta sẽ ngoan ngoãn chịu thiệt hay sao?”
Sầm Đóa Nhi chìm vào trong im lặng.
Đàm Hi tiếp tục nói: “Huống hồ hắn ta là người nắm giữ cổ phần hợp pháp, một khi phản pháo, rất có thể sẽ hủy luôn cả Sầm Thị.
Đến lúc đó, cố định làm như thế nào?”
“Những thứ khác tôi cũng không nói nhiều nữa, đạo lý cũng như thế, cổ tự suy nghĩ cho rõ ràng đi.”
Nói xong, Đàm Hi đứng dậy rời đi.
Những điều này, Sầm Đóa Nhi không hiểu hay sao?
Cô ta quá hiểu ấy chứ!
Chỉnh bởi là vì mối quan hệ lợi và hại ở bên trong, nên mới càng tức giận!
Vừa nghĩ đến tên họ Cố vào hai năm trước, không, có khi còn sớm hơn đã nhắm vào Sầm Thị, cô hận không thể giết chết cái tên đó.
Hai năm đó…
Không phải hai tháng, hai ngày, kế hoạch nuốt trọn trù tính đã lâu, nếu không phải Đàm Hi ra tay, có thể…
Sầm Đóa Nhi không dám nghĩ tiếp nữa.
Đàm Hi lấy xe, chạy về Bồng Lai.
Trong một chiếc xe Mercedes không bắt mắt ở một nơi cách đó không xa.
Cô gái tóc vàng xinh đẹp ngồi ở ghế lái, cẩn thận quan sát vẻ mặt của Boss thông qua kính chiếu hậu, im lặng đến mức khiến cố thở không ra hơi.
“Đi theo, cẩn thận một chút.”
“Vâng.”
Đàm Hi lại đi được một đoạn thì phát hiện ra chiếc xe Mercedes đó dường như đang bám đuổi cô.
Đột nhiên, cong khóe môi: “Dịch Phong Tước? Ha…”
“Tiêu rồi!” Người đẹp ngạc nhiên kêu lên: “Cô ta phát hiện chúng ta rồi, đang tăng tốc một cách điên cuồng…”
Khuôn mặt hắn ta trầm xuống.
Ba phút sau.
“Boss, xin lỗi, tôi không biết kỹ năng lái xe của cô ta giỏi như thế…”
“Tự mình đi tìm Sam nhận phạt!”
Cả người cô gái run lên, ánh mắt toát lên vẻ hoảng sợ, cắn răng đáp một tiếng “Vâng.”
Dịch Phong Tước nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, một lúc sau, khóe môi xuất hiện một nụ cười nhạt: “Càng ngày càng thú vị rồi đây…”
Danh Sách Chương: