Mục lục
Con Dâu Trời Phú
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Sự dữ tợn trong mắt Lục Chinh khiến Lục Giác Dân chùn bước, chỉ có thể trơ mắt nhìn anh xoay người đi lên lầu cho đến khi bóng dáng biến mất sau lối rẽ.
“… Thằng ranh! Cháu nhất định muốn ông tức chết đúng không?” Gương mặt già đỏ bừng lên, gân xanh nổi đầy trêи cổ.
Đàm Thủy Tâm gấp đến mức hốc mắt cũng đỏ bừng, vội vàng lấy lọ thuốc từ trong ngăn kéo ra, lấy ba viên nhét vào miệng ông, lại cuống quýt rót cho ông cụ một cốc nước ấm.
Lúc này, hơi thở của ông cụ mới dần vững vàng trở lại.
“Rõ ràng là chuyện tốt, sao cứ nhất định phải thành ra như bây giờ chứ? Mà ông cũng thật là, Đàm Hi mới về nước, hai đứa nó còn chưa làm hòa mà ông đã nghĩ tới việc muốn cướp con của người ta rồi.

A Chinh sao có thể đồng ý để ông làm xằng làm bậy được?”
Lục Giác Dân hít thở hai hơi rồi mới ngồi phịch xuống ghế: “Tôi muốn cướp con của nó lúc nào? Tai nào của bà nghe ra là tôi muốn cướp bọn trẻ về hả?”
“Chẳng phải những lời ông nói là có ý như thế sao? Cái gì mà giọt máu của Lục gia, phải mang về nuôi dưỡng…” Bà cụ vừa giúp ông thuận khí, vừa không nhịn được oán trách, “Lúc trước đã nói rõ ràng với nhau rồi, phải nói chuyện bình tĩnh, kết quả ông vừa mở miệng là biến thành tình trạng bây giờ, còn chẳng thà để tôi nói.”
“Hừ! Đều tại thằng nhãi kia làm tôi quá tức giận.”
“Ông cũng một đống tuổi rồi, ít nổi giận thôi, phải biết khoan dung với con cháu tí chứ.” “Cả đời này tôi đều như thế, giờ bà bảo tối sửa thế nào? Định muốn mạng tôi luôn à?”
“Ông đúng là già mà còn cứng đầu! Tôi không thèm nói với ông nữa.” Nói xong bà hậm hực rời đi.
“Bà quay lại…”
Nhưng bước chân của bà cụ Lục không chậm lại chút nào.
Lục Giác Dân ngồi trêи sofa, càng nghĩ càng thấy giận, chẳng phải ông chỉ bảo Lục Chinh đưa lũ trẻ về nhà nuôi thôi sao, có nói là không được mang cả mẹ lũ trẻ về đầu.

Sao ai cũng trở mặt, nói lời giận dữ với ông như người có tội thế.


Ngay cả bà già cũng nổi giận với ông nữa chứ!
Quả nhiên, Đàm Hi đúng là con bé xui xẻo, sinh ra để khắc ông.
Cũng không biết tính cách của hai đứa bé kia có giống mẹ chúng nó hay không nữa, phải tranh thủ lúc chúng nó còn nhỏ, sửa lại cho đúng mới được.
Đàm Hi đắp chăn cho hai đứa con, thuận tay điều chỉnh đèn tối xuống, cúi người hôn chúc ngủ ngon mỗi đứa một cái.
“Mommy, goodnight!”
“Chúc ngủ ngon.”
Đàm Hi đứng dậy rời đi, tiện tay đóng cửa lại.
Một phút trôi qua…
Hai phút…
Trong căn phòng yên tĩnh, ánh đèn ngủ mờ mờ, bên dưới chăn bông có hai thân mình nho nhỏ nổi lên.
Đột nhiên, “A Lưu, em ngủ chưa?” Giọng rất khẽ.
“… Ngủ rồi.”
“Nói dối! Rõ ràng là em vừa trả lời chị.”
“Ngủ ngoan đi, đừng nói nữa.” Lời lẽ chính đáng.
Ngộ Hạ bĩu môi: “Có thể cho chị mượn điện thoại của em dùng một chút được không?”
ALưu đột nhiên mở to mắt, nghiêng đầu nhìn cô bé, đồng tử sâu thẳm, hơi có ánh sáng lóe lên, “Chị mượn làm gì hả?”
Ánh mắt cô bé con nhấp nháy: “Thì chị… muốn mượn chơi tí thôi!”
“Còn nữa… tại sao hôm nay chị lại mượn điện thoại của dì Nhiễm hả?”
“Chị muốn làm gì?”
Giọng nói lạnh lùng, từng bước ép sát.
Cô bé con hầm hừ đẩy cậu em một cái, sau đó nghiêng người, miệng nhỏ mím lại, ánh nước bắt đầu nổi đầy trong mắt: “Em phiền quá, không thèm nói với em nữa!”
Giọng nói dường như mang theo tiếng khóc nức nở.
Cục cưng tủi thân quá, cục cưng rất buồn!
Đột nhiên, một bàn tay duỗi đến trước mặt cô bé: “Cho chị mượn… điện thoại.” Mang theo vài phần bất đắc dĩ và thỏa hiệp.
Lại còn cãi bướng, nói thêm: “Chỉ biết khóc, xấu chết đi được.”
Đồ mít ướt!
Ngộ Hạ nhìn thấy điện thoại thì hai mắt lập tức sáng rực, duỗi tay cướp về, che ở trong lòng, chỉ sợ em trai đổi ý không cho mượn nữa.
“Hừ! Chị phải gọi điện thoại cho ba!”
A Lưu nghe thấy thế thì thở không ra hơi, nghẹn đầy một bụng tức.

Cậu nhóc hối hận rồi, có thể không cho mượn nữa được không?
Bên kia, Ngộ Hạ đã ôm lấy điện thoại, bắt đầu bấm gọi.
“Thì ra chị lấy điện thoại của dì Nhiễm là để tìm số của ông ấy.” Ánh mắt cậu bé con hơi lạnh, “Ha… Cứ nói chị ngốc nhưng lúc cần lại rất thông minh đấy.”
Ngộ Hạ trừng mắt với cậu nhóc, nhưng không cãi lại như mọi lần mà cẩn thận cầm điện thoại, hơi thở chậm dần lại, bởi vì… điện thoại đang đổ chuông.
Tút… Tút…
Lục Chinh lạnh mặt trở về phòng, nhìn điện thoại đã hết sạch pin, ánh mắt âm trầm.
Sau một lúc lâu, anh mới đi tới đầu giường, cắm đầu sạc vào.
Màn hình tối đen lập tức sáng lên, anh khởi động máy, có hai ba chục cuộc gọi nhỡ lập tức nhảy ra.
Anh bực bội nhíu mày, sau đó cầm thuốc lá và bật lửa lên, đứng dậy đi ra ban công.
Bóng đêm yên tĩnh, ánh trăng trong trẻo.
Đầu thuốc đỏ lửa lập lòe giữa những kẽ hở ngón tay, cùng với khói thuốc mịt mờ làm cho khuôn mặt người đàn ông trở nên mơ hồ.
Thời gian hút một điếu thuốc này, Lục Chinh đã suy nghĩ rất nhiều…
Năm năm trước tích lũy từng giọt, năm năm sau gập gềnh bấp bênh, may mắn là vẫn còn có cơ hội để giữ lại.
Trời cao đã vô cùng khoan dung với anh, trong số mệnh mà con người không thể biết trước được đã đưa Đàm Hi trở về.

Như vậy đã là quá đủ rồi…
99 bước còn lại cứ để anh hoàn thành đi…
Lửa tắt, tàn thuốc rơi xuống đất, suy nghĩ chợt dừng lại.
Lục Chinh xoay người đi vào phòng, sự bực bội trong mắt không còn nữa, chỉ còn lại vẻ kiên định, bên trong còn giấu cả sự sắc bén nữa.
Đột nhiên, điện thoại đổ chuông, là một dãy số xa lạ.
Nghe máy…
“Alo.”

“Không nói gì thì tôi cúp máy đây.”
“… Ba ơi?” Giọng trẻ con thơ ngây non nớt, nhút nhát và sợ sệt, tò mò lại thấp thỏm.
Hai tại Lục Chinh ù đi, đầu óc trống rỗng, cho dù đã từng trải qua sống chết, cũng từng ɭϊếʍ máu trêи dao, đã quen nhìn người lên voi xuống chó, luyện một thân mình đồng da sắt, đao thương không cắt nổi, nhưng trong tiếng gọi “ba ơi” non nớt này, tất cả đều biến thành hư không, chỉ còn lại rung động dịu dàng nguyên thủy nhất của huyết mạch tương liên, một đóa hoa lặng lẽ nở bung trong lòng.
“Ba ơi, là ba phải không?”
“… Là ba.” Cổ họng anh khô khốc, suýt chút nữa một người đàn ông lớn bằng ngần này đã bật khóc.
“A!” Giọng cô bé chuyển sang cực kỳ vui vẻ, “Đúng là ba rồi! Ba chuẩn bị đi ngủ chưa ạ?”
“Chưa ngủ.

Con là… Hạ Hạ?”
“Ba, rốt cuộc ba cũng biết con là ai rồi, vui quá!”
Đồng tử Lục Chinh thu nhỏ, trái tim như bị dao cắt, cố gắng để giọng nói của mình không trở nên yếu ớt, “Con… chuẩn bị ngủ rồi à?”
“Vâng ạ! Con đã lên giường nằm rồi, hôm nay con tắm sữa tắm vị cam, thơm cực kỳ nhé! Còn nữa, chắn in hình Hello Kitty, con thấy rất đẹp, nhưng em trai lại nói nó rất xấu, em ấy không thích…”
Cô bé con lại nhà lải nhải chẳng có trật tự gì, cũng không quan tâm logic, nghĩ tới cái gì là nói cái đó, nhưng người bên kia điện thoại lại vẫn nghe vô cùng nghiêm túc.
“Ba ơi, ba sẽ tới thăm con chứ ạ?“.
“… Sē.”
“Vậy ba sẽ dẫn con ra ngoài chơi chứ?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK