Kiếp trước?
Cố Miên thấy khó hiểu, nhưng cũng không hỏi sâu hơn. “Cần qua đó chào hỏi không?” Nhìn lướt qua đôi nam nữ đang ôm nhau ở phía xa, ánh mắt Dịch Phong Tước khẽ tối màu.
Đều là người treo tính mạng nơi nòng súng, nhưng Lục Chinh lại may mắn hơn bất kỳ ai, không chỉ an toàn1rút lui, mà còn có cả vợ và con.
Thật khiến người ta… ganh tị.
Có lúc, thậm chí hắn ta nghĩ rằng, nếu đứa em trai ngốc này của mình có thể độc ác hơn một chút, giữ Đàm Hi ở lại bên người thì có khi nào Lục Chinh sẽ bị suy sụp hoàn toàn không? “Lôi Thần” điên cuồng…
Việc8đó chắc chắn rất thú vị!
Chào hỏi ư?
Cố Miên khựng lại, rồi lắc đầu: “Không.” Có thể đứng từ nơi xa nhìn ngắm cô ấy hạnh phúc đã là kết quả tốt nhất rồi, không thể mơ mộng nhiều hơn nữa.
Dịch Phong Tước: “Tùy em.”
Hắn ta không giống Cố Miên, nếu thật sự muốn thì sẽ không tiếc mọi giá.2Cứ như có thứ gì đó từ trong máu lúc sinh ra đã luôn thôi thúc cướp đoạt lấy, không lúc nào không kêu gào.
“Anh, đi thôi.”
“Cuối cùng cũng chịu trở về rồi à?” Cố Miên rũ mắt, khuôn mặt dịu dàng toát lên vẻ cô đơn.
Dịch Phong Tước không nói gì nhiều thêm. Không lâu sau, một chiếc Cadillac4màu đen dùng trước mặt hai người. Lão Kbước xuống từ ghế phó lái, “Ngài Tước, cậu Hai.” “Đã sắp xếp xong hết chưa?”
“Máy bay trực thăng luôn sẵn sàng đợi lệnh vào mọi lúc.”
Dịch Phong Tước khẽ ừ, ngồi vào xe. Cố Miên đi theo sau, nhưng vẫn không nhịn được mà nhìn về hướng nào đó.
“A Sam, lái xe.”
“… Vâng.”
Tuyết đầu mùa rơi trong im lặng, phủ một lớp vải bạc lên đất mẹ bao la.
Chiếc xe màu đen đến trong lẳng lặng, lại ra đi trong yên ắng.
Lão K: “Ngài Tước, bây giờ đi ra sân bay sao?” Dịch Phong Tước: “Mọi người về thẳng Rotterdam, chuyện của tập đoàn tạm thời giao cho A Miên xử lý.” A Sam giật mình, nhìn vào ánh mắt kinh ngạc của Lão K. Hắn ta cắn răng lên tiếng: “Vậy ngài…”
“Đi một chuyến đến tỉnh Thanh.” “Anh, anh muốn làm gì?”
“Tìm người.”
Cố Miên trầm mặc, “Vậy ngày về…”
“Chưa biết.”
Thánh Tuyền Thiên Vực, trong biệt thự. Bà cụ lên mạng học được một món đồ ngọt của phương Tây, bây giờ đang thực hành, Lục Giác Dân phụ bà một tay.
“Bột mì làm bánh cake.”
“Làm bánh cake?” Ông cụ vươn cổ ra tìm trong tủ bếp.
“Bên phải, thứ ba, bao màu vàng.” “Khụ, sao bà không nói sớm!” Lục Giác Dân lấy ra, đưa cho bà.
Đàm Thủy Tâm ngước mắt lên, liếc nhìn ông: “Lỗi của tôi?”
“Làm gì có? Là do tôi không thạo việc.”
“Biết vậy là được.”
Bên này, hai ông bà cụ, một chịu đánh một chịu bị đánh, chung sống hòa hợp. Bên kia, hai đứa nhóc đang ngồi trêи sofa, đầu chụm vào nhau, thì thầm to nhỏ.
“A Lưu, chỉ có một bí mật, em có muốn nghe không?” Cô bé nghiêm túc nói.
Danh Sách Chương: