Mục lục
Con Dâu Trời Phú
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đàm Vi bắt đầu tiếp nhận toàn bộ sự nghiệp của Trương Như Thu.

Cuối tháng Chín, cô ta công khai giấy chứng nhận ly hôn lên mạng, và hai ngày sau bắt đầu đóng weibo và instagram.

Cùng với đó, trang web chính thức của Nhu yếu phẩm Cơ Linh tuyên bố1thay đổi người đại diện pháp luật. Chớp mắt đã đến tháng Mười, thu vàng rực rỡ, nhiệt độ vẫn cao mà chưa hề hạ xuống. Kỳ nghỉ lễ Quốc khánh toàn dân mong chờ đến như đã hẹn. Thịnh Du áp dụng cơ chế nghỉ luân phiên, đảm bảo mỗi8nhân viên có ít nhất ba ngày nghỉ lễ, tổng tài là Đàm Hi cũng bao gồm trong đó.

Lục Chinh vung tay một cái, đã tự cho mình nghỉ lễ bảy ngày.

“… Đúng là hoành tráng quá nhỉ.” “ở nhà với em và con không tốt hay sao?” Lục Chinh kéo2cổ tay cô, ôm cô vào trong lòng. Đàm Hi thuận thể ngồi vào trong lòng người đàn ông, giơ ngón cái ra chỉ vào mũi anh: “Tốt, tốt quá đi ấy chứ.”

“Thế, anh có được thưởng không?” “Anh muốn thưởng gì nào? Hử?”

“Em.”

Muốn em.

Đàm Hi khựng lại, rồi bất chợt4lại cong môi lên. Ngón trỏ thon dài trượt từ sống mũi xuống yết hầu người đàn ông, khoanh một vòng tròn lên phần nhô ra, rồi trượt thẳng xuống dưới, mở chỗ cổ áo choàng tắm ra: “Được, em đồng ý!” “Đi!” Nói xong, anh vác người lên vai, sải bước đi vào phòng ngủ chính.

“Anh từ từ thôi!”

“Không từ từ được!”

Ngô Hạ đi ra uống nước, nhưng lại nhìn thấy cảnh này, vội vàng chạy về phòng gọi A Lưu. Hai đứa bé bám lấy khe cửa, một cao một thập thò đầu ra thăm dò.

Cho đến khi, phịch một cái…

Cánh cửa phòng ngủ chính từ từ khép lại.

Ngộ Hạ: “Ba khỏe quá, mommy đáng thương quá… ưm…” A Lưu: “Đừng nhìn nữa, đi vào đi ngủ thôi.” Ngộ Hạ: “Em trai này, chúng ta có nên đi vào trong đó cứu mommy không?”

A Lưu: “Cứu?”

Ngộ Hạ gật đầu: “Vừa rồi trong ba hung dữ lắm, nhỡ chẳng may ba mà tét ʍôиɠ mommy thì phải làm sao đây?”

Khóe miệng A Lưu khẽ giật: “Chị nghĩ nhiều quá rồi.”

Cùng lúc đó, trong phòng bà cụ Lục. Đàm Thủy Tâm vừa đắp mặt nạ, vừa xem chương trình giải trí tổng hợp.



Lục Giác Dân gấp tờ báo lại, vỗ lên chiếc tủ đầu giường, rầm một cái.

“Đúng là làm loạn!”

Tim Đàm Thủy Tâm run rẩy, suýt nữa rơi cả mặt nạ: “Đêm hôm rồi, ông còn gào cái gì thế?! Giật cả mình…” “Sao, bà không nghe thấy à?”

“Là sao??”

Lục Giác Dân nghẹn lời, vẻ ngượng ngùng lóe lên trong đôi mắt: “Thì vừa rồi, tiếng của hai đứa nó đó…”

Đàm Thủy Tâm hiểu ra, không khỏi trợn mắt lườm một cái, “Hai đứa nó tình cảm với nhau, chẳng lẽ ông không cho chúng nó thể hiện một chút được hay sao? Trước đây ông xem bao nhiêu là phim thần tượng mà giờ thành công cốc hết rồi à?”

Đúng là không có tiến bộ gì cả…

“Cuộc sống thực tế sao lại giống như trong phim truyền hình được chứ?”

“Sao lại không giống? Sáng tác văn học xuất phát từ cuộc sống, còn cao hơn cả cuộc sống, ông có ý kiến khác à?”

Lục Giác Dân hừ lạnh: “Tôi không thèm đôi co với bà!” Nhìn thời gian thấy cũng đã muộn, bà cụ dứt khoát gỡ mặt nạ ra dán lên cổ, một chút tinh hoa còn lại cũng không thể lãng phí được.

Một giây sau, bà hơi thẳng người lên, nghiêm chỉnh nói: “Lục Giác Dân, tôi hỏi ông nhé.” “Cái gì?”

“Có phải là ông vẫn có thành kiến với Đàm Hi không?”

“… Không có.”

“Có thật không?”

“Hừ! Tôi mà còn phải lừa gạt bà nữa à?”

“…” Nghe cũng đúng, “Thế bây giờ ông đang giận cái gì?”

“Hừ!”

Sắc mặt Đàm Thủy Tâm trầm xuống: “ông mà còn hừ thêm lần nữa thì đi ra phòng khách ngủ luôn đi!”



“…” Không hừ thì không hừ, nối nóng cái gì chứ? Xem bà già như bà ra vẻ kìa.

“Ông nói xem ông đã từng này tuổi đầu rồi, lo chuyện của bản thân mình cho tốt là được, còn cứ thích chỉ trỏ Đông Tây làm gì? Hai đứa nó không cần ông phải lo lắng.” “Trước mặt mọi người, giữa ban ngày ban mặt, ôm ấp tình tứ, không ra thể thống gì cả!”

Lục Giác Dân quay đầu liếc nhìn bà, thấy Đàm Thủy Tâm đã bị lời nói của mình khiến cho nghẹn họng, trong đầu bỗng thấy thoải mái.

Để rồi xem sau này còn ai dám nói ông làm chồng không có uy nữa không! Nhưng đáng tiếc, niềm hưng phấn chỉ kéo dài không quá một giây… Đàm Thủy Tâm cười lạnh: “Đồ cổ hủ.” Lục Giác Dân: “…” Một đêm mơ đẹp, ai nấy đều ngủ ngon. Kỳ nghỉ dài bảy ngày, hai đứa bé cũng không phải đến trường mầm non, mới sáng sớm đã chạy đến phòng ngủ chính.

Cộc cộc cộc… “Mommy! Bé ngoan của mẹ đến rồi…”

Đàm Hi giật mình. Người đàn ông hít một ngụm khí lạnh, “Tiểu yêu tinh, sắp bị em kẹp đứt rồi!” “Con gái đang ở bên ngoài đấy, anh nhanh lên…” “Được lắm, em bảo nhanh đấy nhé, đừng có hối hận đấy!” Nói xong, sức lực càng tăng lên gấp bội.Ngộ Hạ đã gõ cửa đến tê cả tay nhưng cánh cửa vẫn đóng chặt.

A Lưu trợn trắng mắt, làm bộ rời đi.

“Không được đi!” Cô nhóc con giương hai cánh tay ra, chắn trước mặt cậu nhóc. “Đồ ngốc, mới sáng sớm đã gọi người khác dậy rồi, cẩn thận không ba xử lý chị đấy.”

“Còn lâu ba mới thế ấy!”

“Ha ha…”

“Em cười cái gì?” “Cười chị.” “A Lưu thối tha!”

Đúng lúc đó, cánh cửa được mở ra, Lục Chinh mặc áo ngủ đứng phía sau, giống như một người khổng lồ mặt đen.

Vì bị đá xuống giường cho nên mới buộc phải kết thúc sớm, sắc mặt anh tốt được mới là lạ.

“Ba di!”

“Ba.”

“Hai con đang làm gì vậy?”

Ngộ Hạ: “Con muốn mommy.” A Lưu bĩu môi.

“Bé ngoan vào đi.” Lục Chinh nghiêng người nhường đường. Ngộ Hạ vui vẻ xông vào bên trong. A Lưu cất bước định đi theo, nhưng đã bị Lục Chinh chặn lại, “Con đợi đã, ba có chuyện muốn nói.”

A Lưu dừng bước, ngẩng đầu lên nhìn, ý là: Ba nói đi, con đang nghe đây.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK