Hứa Nhất Sơn không khỏi nghĩ lại những chuyện trước đây.
Cho đến ngày hôm nay, thì ra mọi người đều đã thay đổi thành một người trước đây không hề nghĩ đến…
Tất cả mọi sự thay đổi đểu bắt nguồn từ người phụ nữ này.
Không, có lẽ nên gọi cô là một cô gái, một cô gái mới sắp hai mươi tuổi.
Chính cô đã thay đổi quỹ đạo cuộc sống của bốn người đàn ông.
Đối với Đàm Hi, Hứa Nhất Sơn ngoài kính nể, cũng chỉ còn cảm kϊƈɦ.
Cho dù biết cô có muôn vàn quỷ kế, tâm tư giảo hoạt, còn có thù tất báo, thủ đoạn độc ác, nhưng vậy thì đã sao chứ?
Cô là quý nhân trong cuộc đời này của hắn!
Cho dù cô đã làm gì, cho dù có phạm tội hay vi phạm pháp luật, Hứa Nhất Sơn vẫn cảm kϊƈɦ và tôn trọng có như vậy.
Có lẽ, đây chính là sức mạnh của tín ngưỡng.
Phụ nữ thì đã làm sao? Sự tồn tại mạnh mẽ thực sự không bị câu nệ bởi giới tính, tuổi tác, bể ngoài…
Tiệc rượu được tổ chức ở một khách sạn rất nổi tiếng ở thủ đô, đủ thấy Phì Tử thành tâm và yêu thương cô dâu của hắn thế nào.
“Là Tiểu Huệ a?” Đàm Hi nhíu mày, chỉ vào bức ảnh cưới ở bên cạnh, chỗ tên cô dâu.
“Vâng”
“Phì Tử cũng coi như là được toại nguyện rồi, tha hồ đắc ý rồi!”
“Nó cũng là thằng thương vợ” Hứa Nhất Sơn không khỏi thở dài.
Tiểu Huệ đã từng làm phục vụ trong “Õ Bạc”, nói trắng ra là điếm, tuy tướng mạo cũng khá, tính tình cũng tốt, nhưng đã từng có quá khứ như vậy, ai còn dám cưới cô ấy?
Nhưng Phì Tử mặc kệ tất cả, nay dù thế nào cũng đã là một ông chủ nhỏ, lấy một người từng làm gái về, chắc chắn người bình thường không có được sự kiên định ấy.
Nhưng hắn vẫn luôn rất kiên định, mặc cho thêm mập giới thiệu bao nhiêu cô gái cũng không cần, chỉ muốn một mình Tiểu Huệ.
Đám anh em cũng đã khuyên bảo nhiều nhưng vẫn không có tác dụng, thậm chí còn suýt nữa thì trở mặt.
Đàm Hi nghĩ lại cô gái từng cầu xin cô trong nhà vệ sinh khi Phi Tử bị đánh phải nhập viện trước kia, không khỏi kinh hãi, không ngừng nói lời cảm ơn cô, dung mạo nhìn có vẻ non nớt, khi cười còn lộ ra chiếc răng khểnh…
“Bọn họ một người dám đánh một người dám chịu, các cậu dính vào làm gì?” Cô không thích giọng điệu của Hứa Nhất Sơn khi nhắc đến Tiểu Huệ.
Dường như điếm mãi mãi vẫn chỉ là điếm, dù có giải nghệ cũng không bước ra thế giới bên ngoài bình thường được.
Nhưng trong thực tế, có thứ gì là tuyệt đối đâu?
Cơ duyên suốt đời này của con người vốn khác nhau, tạo hóa khác nhau, có ai dám khẳng định chắc chắn con cá đã ướp mặn sẽ không có một ngày trở mình được chứ?
Hứa Nhất Sơn sở mũi, “Em xin lỗi.”
Đàm Hi liếc nhìn hắn, “Trước mặt Phì Tử, tốt nhất là cậu bớt nói những lời đó.”
“..
Em tự biết chừng mực”
Hai người vừa đi đến cổng, thím mập đã tươi cười chạy ra nghênh đón, trước tiên chào hỏi Hứa Nhất Sơn xong, liền kéo tay Đàm Hi, thái độ còn nhiệt tình hơn cả nhìn thấy thần tài.
“Cô Đàm, không ngờ cô cũng đến đây! Phì Tử có được ngày hôm nay hoàn toàn là nhờ vào cô bồi dưỡng cất nhắc.
Tôi, chúng tôi không biết lấy gì báo đáp…”
Nói mấy câu, khóe mắt đã đỏ lên, nhất thời nghẹn ngào.
Trêи mặt Đàm Hi xuất hiện sự lúng túng, tình huống thế này… cô thực sự không biết phải xử lý thế nào.
Được người ta cảm kϊƈɦ như ân nhân, khiến cô thấy không được tự nhiên, vội vàng nháy mắt ra hiệu cho Hứa Nhất Sơn.
Hứa Nhất Sơn cũng rất đau đầu.
Sau khi sòng bạc đóng cửa, thêm mập mới dần biết được chuyện Phù Tử kiếm tiền thế nào, từ đó biết đến “đại quý nhân” Đàm Hi.
Thím mập không ngờ rằng một cô gái yểu điệu như vậy lại có bản lĩnh lớn đến thế.
Nói cho cùng thì cả nhà họ có được cuộc sống như bây giờ hoàn toàn nhờ vào Đàm Hi!
Thím mập luôn ghi nhớ trong lòng.
Cho nên, vừa nhìn thấy Đàm Hi đã thấy kϊƈɦ động luống cuống tay chân, cho dù có bảo bà quỳ xuống dập đầu cảm tạ ân nhân thì có lẽ bà cũng không hề do dự.
Khổ quá.
Những ngày tháng trước đây thực sự đã quá khổ sở.
Chính bởi vì đã từng khổ sở, cho nên mới biết những thứ ngày hôm nay có được không hề dễ dàng, cho nên mới càng trân trọng hơn gấp bội, cảm kϊƈɦ hơn gấp bội.
Lâm Tường Bân thấy thể liên tiến lên dìu Vợ: “Bà xem bà đi, trước mặt khách khứa khóc lóc gì thế? Ngày vui của con trai mà lại khóc là không cát tường”
Thím mập trừng mắt nhìn chồng, “Ông thì hiểu cái gì hả? Đây gọi là không kìm lòng được, hoàn toàn không thể khống chế được
Khóe miệng Lâm Tường Bân co giật, vội vàng đứng ra mời Đàm Hi và Hứa Nhất Sơn vào bàn.
Đợi hai người đi xong, ông khẽ vỗ vai vợ, an ủi: “Bà cũng đừng nghĩ nhiều quá, có những món ăn tinh không cần lúc nào cũng nói ra ngoài miệng, chúng ta chỉ cần nhớ ở đây…” Ông chỉ vào vị trí trái tim.
“Tôi hiểu mà.” Thím mập lau nước mắt, “Nhà lão Lâm chẳng phải toàn là người vong ân phụ nghĩa đó sao…”
“Phì Tử, chúc mừng cậu! Vẻ vang rồi nhé!” Hứa Nhất Sơn đẩy cánh cửa phòng nghỉ bước vào.
“Anh Sơn! Nào, anh ngồi đi.”
“Đừng vội, còn có một người cậu nhất định phải gặp đấy” Hứa Nhất Sơn nghiêng người, Đàm Hi tươi cười đi ra.
Phì Tủ đứng bật dậy, chiếc nơ cài cổ còn chưa thắt chặt rơi xuống đất, “Chị Đàm! Chị… chị… sao chị cũng đến?”
“Sao nào, không hoan nghênh tối à? Tôi là phần tử đi theo đấy” Đàm Hi cười nói.
“Hoan nghênh! Hoan nghênh! Hoan nghênh quá ấy chứ! Em còn tưởng chị bận, không có thời gian đến đây..” Cho nên hắn mới không dám đưa thiệp mời.
Tiểu Huệ lặng lẽ nhặt chiếc nơ dưới đất lên, phủi bụi đi, sau đó đặt sang một bên, lúc này mới dám ngước lên nhìn vị “khách quý” đã khiến chồng mình kϊƈɦ động đến thế.
Còn dùng đến cả kính ngữ, không là khách quý thì là gì? Nhưng chỉ một giây sau, cô đã kinh ngạc há hốc mồm, ánh mắt khó tin.
Đàm Hi là người cười với cô trước, “Còn nhớ tôi không?”
“..
Nhớ chứ!” Cô dâu nặng nề gật đầu, ánh mắt long lanh, “Lúc đó, thực sự cảm ơn cô.”
Phì Tử không biết hại người phụ nữ đang thẩm thì điều gì, gãi gáy, cười ngốc nghếch, lòng thầm nghĩ: Thì ra vợ hắn cũng quen biết với chị Đàm!
Những cái khác hẳn không nghĩ ngợi nhiều.
Thậm chí còn không định truy cùng hỏi tận xem hai người quen nhau thế nào.
Cho nên, đúng là người ngốc có phúc của người ngốc, ai có tạo hóa của người đó.
Hứa Nhất Sơn thở dài một hơi, có một số người, đúng là thực sự quá ngưỡng mộ.
Danh Sách Chương: