“Hà Lan? Thụy Sĩ?”
Giây tiếp theo, Đàm Hi bị người đàn ông dùng sức mạnh lôi lên giường.
“Muốn đi gặp ai hả? Năm năm còn chưa đủ sao? Hắn có thể khiến em nhớ mãi không quên thế ư?” Liên tiếp ba câu chất vấn, ghen tuông ngập trời.
Đàm Hi chớp mắt, lại chớp, bỗng nhiên cười rộ lên, càng lúc càng cười to hơn.
Lục Chinh vùi đầu vào ngực cô, rầu rĩ hỏi: “Buồn cười thế sao?”
“Ông xã à, sau này nếu chúng ta không mở công3ty nữa thì có thể đi ủ dấm, vừa mở nắp vại ra, cả thủ đô này đều bị dội mưa axit.”
“Khen anh à?”
Đàm Hi gật đầu, “Đến lúc đó phong cho anh danh hiệu “Vua Dấm”, nghe có thấy trâu bò không?” “Không cần “đến lúc đó”, bây giờ anh cũng có thể cho em biết cái gì gọi là… trâu bò!” Đêm nay, tiếng rên rỉ khóc lóc và xin tha của Đàm Hi mãi không dừng lại.
Sáng ngày hôm sau thức dậy, cùng ngồi ăn sáng.
Ông cụ Lục gọi Lục Chinh tới bên cạnh nói Đông nói Tây, cuối cùng dùng lời lẽ xa xôi nói với anh rằng… là đàn ông thì phải biết kiềm chế, đặc biệt là đàn ông ngoài ba mươi, để ý kẻo đi xuống bên kia sườn núi.
Cuối cùng, kỳ nghỉ tuần trăng mật quyết định ở Thái Lan.
Ánh mặt trời, bãi cát, bikini, có vẻ không tệ cho lắm.
Đầu tháng Năm, hai người bỏ lại công việc bay tới Phuket.
Chơi hơn nửa tháng mới về thủ đô, vừa bước qua cửa nhà đã bị cục cưng dính người Ngộ Hạ quấn lấy, một tay ôm chân Đàm Hi, một tay khác kéo ống quân Lục Chinh.
Mắt hạnh rưng rưng, lớn tiếng lên án: “Ba và mommy thật xấu xa, đi ra ngoài chơi mà không cho cục cưng đi theo… Hu hu hu… Cục cưng trở thành em bé bị bỏ rơi, thật đáng thương…”
Vì bồi thường cho con gái nên đêm nay, Lục Chinh ngủ với con trai, nhường phòng ngủ chính cho hai mẹ con.
Điều này làm cô bé con vui sướng muốn chết.
Vào đêm, Ngộ Hạ rúc vào ngực Đàm Hi, thân mình nhỏ nhắn vừa thơm vừa mềm: “Mommy, con rất nhớ mẹ! Mẹ có nhớ cục cưng không ạ?”
“Nhớ chứ.”
“Vậy sau này cục cưng sẽ luôn ngủ cùng mommy, có được không ạ?” “Nếu bà con đồng ý thì được.”
Ngộ Hạ:“…” Kế bên là phòng của A Lưu.
“Ba, chân của ba.” Người đàn ông nghe thấy thể thì tầm mắt vẫn dính chặt trên màn hình điện thoại, không hề rời đi, chỉ hỏi: “Chân ba làm sao?”
“Đè vào bụng con rồi.”
“… B.
Ba còn tưởng đang gác lên gối, thảo nào mềm thế.”
A Lưu: “…”
“Con trai, con nhìn bức ảnh này xem.” Lục Chinh giơ điện thoại ra trước mặt con trai, “Sao hả?” Là ảnh chụp của anh và Đàm Hi ở biển.
A Lưu nhìn thoáng qua: “Nói từ góc độc chuyên nghiệp thì quá sáng, tiêu điểm không chuẩn, chụp xuống từ trên cao thế này dễ làm chân ngắn lại.”
Lục Chinh lập tức mất hết hứng thú nói chuyện với con trai.
A Lưu quấn chặt chăn bông, dùng bịt mắt che lại ánh sáng, chưa tới năm phút đã ngủ rồi.
Lục Chinh: “…”
Hôm sau, Đàm Hi quay về công ty làm việc.
“Đàm Tổng, chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng.”
Chân trước vừa tiến vào văn phòng thì Trình Vũ đã lập tức vào theo ở phía sau: “Đại tổng tài à, tuần trăng mật thế nào hả? Có phải sáng nào cũng tay mềm chân mỏi, không muốn rời giường không?”
“Xem ra cô rảnh rỗi lắm đúng không?”
“Well, nói chuyện chính sự đi! Dự án Khải Hoa có khả năng phải tạm thời dừng lại.” Vẻ mặt Đàm Hi không thay đổi, “Nguyên nhân?” “Làm giả sổ sách.” “OK, bảo người đàn ông của cô nhớ bám sát, lúc cần thiết thì phải ra tay xử lý ngay.” “Hiểu rồi.
À phải rồi, Nhất Sơn nói chiều nay muốn dẫn một cố nhân tới gặp cô đấy.”
Cố nhân ư?
Đàm Hi nhướng mày.
Hai giờ chiều, trong phòng họp nhỏ.
Đàm Hi đẩy cửa ra, người đàn ông quay người lại, để lộ ra một gương mặt tinh xảo.
Đúng thế, chính là tinh xảo, còn xinh đẹp, tinh xảo hơn cả phụ nữ.
Đàm Hi đã gặp đủ mọi loại đàn ông ưu tú, nghiêm nghị như Lục Chinh, dịu dàng như Cố Miên, đáng
yêu như Bạch Bạch… Nhưng gánh được chữ “đẹp” thì chỉ có mình Ân Hoán.
Hắn sẽ chứng minh cho bạn thấy, hồ ly tinh cũng có con đực.
“Anh Hoán, đã lâu không gặp.” “Chị Đàm càng ngày càng ăn nên làm ra, thật làm khó cho cô vẫn nhớ nhân vật nhỏ như tôi.” Đàm Hi kéo ghế: “Anh cũng ngồi đi.”2Ân Hoán nghe theo.
“Nhất Sơn nói là “cố nhân”, tôi đoán ngay ra là anh.”
“Tại sao?”
“Năm đó, nhóm chúng ta cùng nhau mở sòng bạc, giờ cũng chỉ còn lại có anh, Phi Tử và Nhất Sơn.
Hai người kia tôi thường xuyên gặp rồi, chỉ có anh là biến mất không dấu vết, giống như bốc hơi khỏi cuộc đời này vậy.”
Bốn năm trước, Ân Hoán rời khỏi hội Ám Dạ, không chỉ mang theo một lượng nhân mạch lớn mà còn dẫn5đi đám anh em trong bang.
Hành động này đã khiến hội trưởng lão tức giận, trong cơn tức giận đó đã phát lệnh truy sát khắp giang hồ với anh ta.
Nhưng chỉ qua hai tháng, truy sát lệnh bị thu hồi, mà Ân Hoán cùng với đám anh em đi theo hắn cũng hoàn toàn biến mất.
Giang hồ đồn rằng “An lão đại” đã từng nổi danh giang hồ đã bị hội Nguyên lão ám sát, trở thành một cô hồn dã quỷ6không mồ mả từ lâu rồi.
Cũng có tin tức khác truyền ra rằng Ân Hoán dẫn đám anh em tâm phúc trong bang tới cắm rễ ở vùng Tam Giác Vàng, cùng nhau “trồng thuốc phiện“.
“Thế nên, anh không bán mạng nữa mà sửa thành bán anh túc à?” Đàm Hi nhướng mày.
Ân Hoán cười than một tiếng: “Giờ cũng không bán anh túc nữa mà bán tin tức.”
“Thám tử tư hả?”
“Tôi cảm thấy gọi là “tổ chức tình báo” thì khí phách5hơn đó.” Đàm Hi duỗi tay ra, “Nào nào, cho tôi một tấm danh thiếp đi.” Ân Hoán đưa cho cô: “Cô muốn điều tra ai?”
“Nói xem nghiệp vụ năng lực của các anh đến mức nào đã chứ?” “Cô muốn nghe về phương diện nào?”
Đàm Hi ngẫm nghĩ: “Thông tin tỉ mỉ về tài khoản tiết kiệm tư nhân của các đồng sự công ty đi.” “Không thành vấn đề.”
“Những chiêu bài ngầm mà đối tác giữ lại cho mình.”
“Cũng có thể”
“Bằng chứng3lão chồng ngoại tình.”
Ân Hoán hơi dừng lại: “À… Cái này hẳn là cô không cần mà đúng không?” “Ai biết được? Hết thảy đều có khả năng.” Người đàn ông gật đầu: “Cái này cũng đúng.
“Tối nay mời anh ăn cơm nhé, anh Hoán có thấy hãnh diện không?” “Nói thế là có phải tôi cũng nên gửi tiền mừng đám cưới không?”
Đàm Hi gật đầu: “Hoàn toàn chính xác, anh bạn à, anh rất biết điều đấy.”
“Để hôm khác đi.” Ân Hoán thu lại ý cười, ánh mắt trở nên nghiêm túc.
Đàm Hi cứ cảm thấy ánh mắt của hắn còn có ý gì đó khác nhưng nhất thời không hiểu rõ được.
“Có việc gì sao?”
Danh Sách Chương: