Mục lục
Con Dâu Trời Phú
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


“Thôi thôi! Anh không nói nữa, được chưa?”
Thực ra, nhận thua nhiều nên cũng dần dần quen rồi.

Dường như cũng không phải khó tiếp nhận đến thế…
Đàm Hi nhìn anh, cằm hếch cao, y như một nữ vương cao ngạo,
Lục Chinh gập khuỷu tay, chờ nữ vương bám vào.

Nhưng Đàm Hi lại lướt qua anh, sắc mặt Lục Chinh sa sầm, cắn răng đuổi theo, mạnh mẽ kéo tay cô lại, giữ chặt.

“Khụ! Anh đặt nhà hàng Tây, đây là lễ tiết.


Người phụ nữ cười như không cười.

Da mặt Lục Chinh cũng dày, mắt nhìn thẳng phía trước, nhưng… hơi cứng đờ!
BMW phóng như bay trêи đường, tiến thẳng vào khu trung tâm thương mại, cuối cùng dừng trước một nhà hàng cơm Tây xa hoa.

Người phục vụ vội vàng cúi người, kéo cửa xe ra.

Người đàn ông mặc vest phẳng phiu, mặt mày anh tuấn.


Người phụ nữ xinh đẹp tuyệt trần, khí chất cao ngạo lạnh lùng.

Lục Chinh ném chìa khóa cho một người phục vụ, cánh tay hơi gập lại.

Lúc này Đàm Hi cũng chẳng tự mình đi trước nữa, trước mặt bàn dân thiên hạ, vẫn nên cho anh mặt mũi một chút, vì thế liền bám tay lên.

Hai người đi vào.

Ngồi xuống một bàn cạnh cửa sổ, vừa lúc có thể nhìn thấy cảnh dòng sông phía xa.

Bóng đêm dần buông xuống, ánh đèn rực rỡ.

Lục Chinh đã đặt sẵn đồ ăn từ trước rồi nên được đưa lên rất nhanh.

“Có muốn uống chút rượu không?” Lục Chinh hỏi.

Trong lòng Đàm Hi khẽ động, chỉ đổ thừa cho đêm quá đẹp, không khí quá tuyệt khiến cho người ta tạm thời quên đi khoảng cách năm năm, làm nhạt đi sự bị thương của ly biệt.

Cô gật đầu, “Được.


m nhạc, đồ ăn ngon, hương thơm thoang thoảng, bóng tối, rượu vang, người tình.

Bữa cơm này, Đàm Hi ăn vô cùng ngon miệng, cũng rất yên bình.

Đương nhiên, cũng có thể là do rượu làm thần kinh thả lỏng hơn, luôn dễ dàng làm người ta buông lơi sự… để phòng.

!!!“Anh lái xe mà còn dám uống rượu à?” Đàm Hi trơ mắt nhìn người đàn ông ngửa đầu lên, hầu hết khẽ trượt, một ly rượu vang trôi cả vào trong bụng anh.

“Tiếp em.

” Vừa mở miệng, hương rượu làm lòng người ngây ngất, ánh mắt thâm sâu.

Đàm Hi cúi đầu, cắt một miếng thịt bò bít tết đưa vào miệng, cũng nhân cơ hội này tránh đi cái nhìn chăm chú của người đàn ông.

Cô sợ mình cầm lòng không được…

Đột nhiên, một cái túi đựng tài liệu bằng da bò được đẩy ra trước mặt cô.

“Gì thế?”
Lục Chinh thu tay lại, “Mở ra nhìn xem.


Đàm Hi nhướng mày, không động đậy, dường như đang đoán.

“Không dám ư?” Ngả người ngồi dựa vào lưng ghế, người đàn ông híp mắt hỏi.

Thế mà Đàm Hi lại trúng phép khích tướng này…
“Có gì mà không dám chứ? Xem thì xem.


Nói xong liền cầm lên, tháo bỏ từng vòng dây thừng niêm phong, rút nửa tờ giấy ở trong ra, ánh mắt đảo qua, đột nhiên khựng lại.

“Thư chuyển đổi cổ phần?” Ý cười trêи mặt Đàm Hi chợt tắt, “Ý anh là gì?”
“Doanh nghiệp Công thương Bàn Quy, tức là Đàm Thị đời trước, 21% cổ phần.


“Là sao?”
“Tặng em, thích không?” Trong mắt người đàn ông đầy vẻ chờ mong.

Tuy rằng đã sớm dự đoán được, nhưng nghe chính miệng anh nói vậy, Đàm Hi vẫn không khỏi chấn động, túi văn kiện trong tay chẳng khác nào cái bàn là, nóng tới mức làm ngực cô cũng thấy đau.

“Tại sao lại tặng em?” Cô hít sâu, cố gắng bình tĩnh.


Năm đó, Lục Chinh thu mua Đàm Thị, sau đó cuộc đua thương mại kinh tâm động phách với Cố gia đã khiến cho doanh nghiệp Bàn Quy bị đẩy lùi lại phía sau, bị bịt kín một tầng khăn che mặt.

Tuy rằng Lục Thị thờ ơ chẳng quan tâm gì tới Bàn Quy nhưng cũng không hề bán đi để lấy tiền mặt hay là sáp nhập vào tập đoàn.

Điều này đủ để thuyết minh thái độ của bên trêи đối với cái công ty nhỏ sập sệ này.

Nhưng thật sự chỉ là “công ty nhỏ sập sệ” thôi sao?
Ngành luyện kim truyền thống, hơn nữa phát triển tự do, không người quản lý, một số đông người mới xói mòn, sâu mọt sinh sôi, nếu không phải được dựa lưng vào “bà иɦũ ɦσα lớn” như Lục Thị thì chỉ sợ đã sớm phá sản từ lâu rồi.

Tuy nói vậy nhưng thuyền rách vẫn còn được ba cân định, trước kia Đàm Tông Võ điều hành không tệ, sau đó lại được Lục Thị nuôi nấng, tính ra vẫn coi như có lời.

Anh cứ tặng đi nhẹ nhàng bâng quơ thế ư?
Đàm Hi không khỏi níu lưỡi, hồi lâu cũng không đáp lại.

Lục Chinh lại nói, “Nó vốn dĩ là của em, anh chỉ lấy nó lại từ trong tay Đàm Tông Võ, tạm thời bảo quản thay em thôi.

Mặt khác, trêи di chúc của ba mẹ em đã chỉ định em thừa kế các tài sản di động và bất động sản, không được quyền mua đi bán lại hay chuyển nhượng, không để cho người nhà Đàm Tông Võ lấy đi một xu, một hào nào.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK