“Về nhà một chuyến đi, chúng ta nói chuyện.”
“… Xin lỗi, công ty bận lắm, không đi được ạ!” “Nếu có liên quan tới nhu yếu phẩm Cơ Linh thì sao?”
“Ý mẹ là sao, con không hiểu lắm.”
“Gặp mặt rồi nói, mẹ sẽ cho con cái mà con muốn.”
Trương Như Thu nói xong liền cúp máy.
Bên kia, Uông Hải Thành đứng dựa vào lan can ban công, tay cầm điện thoại, vẻ mặt suy tư.
Đột nhiên, một đôi tay mảnh khảnh ôm lấy eo người đàn ông từ đằng sau, hai mảnh mềm mại dán chặt vào lưng, “Uống Tổng, thời gian còn sớm, hay là chúng ta…”
“Buông tay.”
“Hải Thành…”
“Ngoan, anh còn có chút việc cần phải xử lý.”
Ả đàn bà bĩu môi, cô ta đã nghe thấy rồi, chẳng phải là về gặp bà thím giả kia sao, có điều cô ta vẫn cứ tỏ vẻ ngoan ngoãn, “Vậy… Anh nhớ quay lại sớm nhé, nếu không người ta sẽ thấy cô đơn…”
Người đàn ông đột nhiên xoay người, kéo cô ta vào lòng, “Cô đơn ư? Chỗ nào cô đơn vậy?”
“Đáng ghét…”
Tuy nói thế nhưng bộ ngực sữa lại không ngừng cọ xát vào ngực người đàn ông.
“Nào, để anh sờ xem, có phải ở đây không…”
“A…” Vừa khó chịu, lại có vẻ vui sướиɠ.
Một giờ sau, ông Hải Thành về đến nhà, u phục giày da rất đàng hoàng. Đang chuẩn bị lấy chìa khóa thì cửa lại tự động mở ra, Trương Như Thu đứng ở phía sau, ánh mắt không gợn sóng, vẻ mặt đờ đẫn.
Uông Hải Thành bị dọa bất ngờ nên phải hít sâu để bình tĩnh lại, sau đó miễn cưỡng nở một nụ cười, “Mẹ…”
“Mẹ đợi con đã 72 phút rồi.”
“Xin lỗi, quả thực không thể đi ngay được.”
Trương Như Thu hơi khẽ nhếch môi dưới, không nói gì mà xoay người đi vào trong.
Người đàn ông theo sát phía sau.
Phòng khách không bật đèn, rèm cũng bị kéo kín mít khiến cho không khí mang vài phần trống trải và âm trầm.
“Mẹ,“ Uông Hải Thành dừng bước, “Vi Vi đâu ạ?”
“Trong phòng.”
“Con vào xem cô ấy.”
“Khó khăn lắm nó mới ngủ được.”
“Nếu đã vậy thì… con không quấy rầy cô ấy nghỉ ngơi nữa.”
“Ngồi đi.” Trương Như Thu chỉ vào cái ghế sofa ở phía đối diện.
Uông Hải Thành nghe lời ngồi xuống, “Vừa rồi mẹ có nói qua điện thoại… chuyện về Cơ Linh?”
Trương Như Thu cười khẽ, “Nghe nói, con tìm tổ đội kế toán để đánh giá giá trị của công ty à?”
“Đúng là có chuyện này.”
“Con định làm gì?”
Người đàn ông cười rộ lên, dựa người vào sofa, dáng vẻ nhàn nhã, “Mẹ nghĩ sao?”
Ánh mắt Trương Như Thu đột nhiên trở nên sắc bén: “Đánh giá giá trị, bán đi, phân chia tài sản, con muốn ly hôn với Vi Vi sao?”
“Lần bị phạt này quá ầm ĩ, bỏ xe giữ tướng, quả thực là bất đắc dĩ, huống hồ Vi Vi cũng đã đồng ý rồi, tốt nhất là mẹ… đừng nhúng tay vào.”
“Ha… Bỏ xe giữ tướng ư? Bất đắc dĩ ư?”
Nụ cười trêи môi Uông Hải Thành không thay đổi.
“Con tưởng mẹ dễ bị lừa giống Vi Vi như thế sao?”
“Đây là chuyện của riêng hai vợ chồng con.”
“Vi Vi là con của mẹ! Không ai có thể ức hϊế͙p͙ nó.” Lúc này, Trương Như Thu như dựng hết lông tơ trêи người lên, chẳng khác nào gà mẹ bảo vệ gà con.
“Mẹ, làm người phải nói đạo lý, lúc trước con đã bảo cô ấy đừng có nhăm nhe vào Phúc Tường, cha con Sở gia không phải loại người đơn giản, nhưng cô ấy nhất quyết không nghe, ý đồ dùng chín mươi nghìn để hốt về sáu tỷ,
thu mua công ty niêm yết có giá trị lên tới hơn mười tỷ, mẹ cũng là người làm ăn, mẹ cảm thấy việc này đáng tin nổi không? Giờ sự tình bại lộ, con cũng bị cô ấy làm cho bị liên lụy theo…”
“Đủ rồi! Nếu không phải con ngầm đồng ý cho trận đánh cuộc liều mạng này thì Vi Vi tuyệt đối sẽ không bao giờ dám làm! Là con đưa cho nó ám chỉ sai lầm, cuối cùng lại bắt nó gánh tội thay, Uông Hải Thành, con còn có lương tâm không hả?”
“Lương tâm ư?” Người đàn ông thu lại nụ cười, “Mấy năm nay, con đã giúp hai mẹ con mẹ kiếm bao nhiêu tiền lời rồi? Thế mà giờ còn bị mắng là không lương tâm? Ha… Tuy nói thương nhân trục lợi nhưng mà mẹ à, cũng chẳng có ai trở mặt không nhận người như mẹ đâu.”
“Tiền ư?” Trương Như Thu cười lạnh, “Anh tưởng rằng tôi không có a?”
Uông Hải Thành cười nhạt.
“Hiện tại thứ mà Vi Vi mất đi là thanh danh, dù có dùng bao nhiêu tiền cũng không mua lại được.”
“Xem ra hôm nay chúng ta không thể tiếp tục nói chuyện với nhau được nữa rồi.” Người đàn ông đứng lên, đóng lại cúc áo vest, “Con sẽ bảo luật sư đưa đơn ly hôn tới, tài sản chung của hai vợ chồng nên chia thế nào thì cứ chia như thế, con tuyệt đối sẽ không lấy nhiều hơn, con đi đây.”
“Đứng lại…”
Uông Hải Thành quay đầu nhìn theo bản năng, “Mẹ…”
Không chờ anh ta nói xong thì đã bị một cái gạt tàn pha lê bổ thẳng xuống đầu.
Cả người Trương Như Thu run rẩy, nhưng tay cầm gạt tàn lại rất chắc, “Muốn ly hôn ư? Nằm mơ! Đã là đồ của Vi Vi, không một ai có thể cướp được.”
Điên rồi!
Người đàn bà này đã điên rồi.
Trước khi ngất xỉu, trong đầu Uống Hải Thành chỉ có duy nhất một suy nghĩ này.
Sáng sớm, tiếng còi cảnh sát phá tan không gian làm vô số người bừng tỉnh khỏi giấc mộng.
Bao gồm cả Đàm Vi.
“Mẹ?” Tập trung nhìn lại thì chỉ thấy Trương Như Thu đang ngồi ở mép giường, lẳng lặng nhìn cô ta đầy chăm chú, cười rất dịu dàng.
“Dậy rồi? Có thấy đỡ hơn chút nào chưa?”
Đàm Vị ngồi dậy, sắc mặt vẫn tái nhợt như trước, “Không có việc gì ạ.”
Đột nhiên đồng tử co rụt lại, ánh mắt chạm phải người đàn ông đang ngủ say bên cạnh, trêи mặt lộ ra sắc thái không dám tin tưởng, “Hải Thành? Anh ấy… về lúc nào thế?”
Danh Sách Chương: