Đàm Hi đành phải theo anh đi vào.
Người đàn ông sải bước lớn, khí thế mạnh mẽ, vừa nhanh vừa vội; Đàm Hi đi giày cao gót, gần như phải ở trong trạng thái chạy chậm mới bắt kịp.
“Sorry, Sir, chúng tôi không kinh doanh vào ban ngày…”
“Trảnh ra.” Phát âm của Lục Chinh cực chuẩn, lạnh lẽo và nghiêm túc, giống như một người Đức.
“Xin lỗi, đây là quy định, nếu nó khiến anh không vui… Anh à, xin dừng bước! Này…”
Ánh mắt Lục Chinh vẫn nhìn thẳng, lập tức bước qua.
Đàm Hi tùy tiện nhét cho1người phục vụ tờ một trăm đô la làm anh ta phải ngẩn người.
“Tiền boa.”
“Nhưng…”
“Không gây chuyện, anh ấy chỉ tìm người. Anh cứ coi như không phát hiện ra, cứ làm việc của mình đi, OK?”
“Well.” Người phục vụ nhún vai, nghiêng người nhường đường.
Lúc Đàm Hi đi vào, Lục Chinh đã ngồi xuống chiếc ghế đặt trước quầy bar, đối diện anh là anh chàng bartender tóc vàng mắt xanh đẹp trai hôm trước.
“Hi, Margaret màu lam, chúng ta lại gặp mặt rồi!” Anh ta vẫy tay với Đàm Hi, lộ ra hai má lúm đồng tiền sâu8hoắm.
“Chào anh.” Hơi gật đầu.
“Mời ngồi.”
“Thanks.” Đàm Hi chọn vị trí bên cạnh Lục Chinh.
Theo quy củ thứ tự trước và sau, bartender hỏi Lục Chinh, “Sir, anh muốn uống gì vậy?”
“Mao Đài.”
Phụt…
Đàm Hi cắn môi, không thể cười nên phải cố nhịn!
“Cái gì? Có thể phiền toái anh nhắc lại một lần được không ạ?”
“Mao Đài.” Câu chữ rõ ràng, còn là giọng Bắc Kinh nữa.
“Anh… biết nói tiếng Anh chứ ạ?” Bartender khách khí dò hỏi, trong mắt tràn ngập vẻ xin lỗi và đầy thành ý.
“Maotai.”
“A! Chính là loại rượu nổi tiếng của Hoa Hạ… Xin2lỗi, ở đây tôi không có thứ đó. Anh có thể tới siêu thị ở phố người Hoa, chắc chắn có thể mua được ở nơi đó.”
Lục Chinh lấy lùi làm tiến, gọi Whisky và Vodka: “Cả bình.”
Bartender ngẩn người, nhưng sau đó vẫn làm theo.
“Hai cái ly.”
“Vâng, mời anh dùng từ từ.” Sau đó chuyển hướng sang Đàm hỉ, nụ cười lưu luyến, ánh mắt dịu dàng, “Vẫn là Margaret màu lam? Hay là Bloody Mary?”
“Tạm thời không cần, cảm ơn.”
Cốp…
m thanh ly rượu đặt xuống quầy bar vang lên giòn tan. Lục Chinh thu tay về, nhìn vào4ánh mắt đang tràn ngập khó hiểu của bartender, lạnh lùng nhếch môi.
“Sir?”
“Lại đây.”
Dưới ánh mắt kinh ngạc của bartender, Lục Chinh mở chai vodka trước, rót vào mỗi cái ly một nửa rượu, lại mở tiếp Whiskey, đổ vào thêm một nửa còn lại.
Tiếp theo, lắc đều.
Cuối cùng, đẩy về phía anh ta, Lục Chinh nói: “Tôi mời cậu.”
“Không… không cần…”
Hai loại rượu này đều nặng, tùy tiện uống một loại thôi cũng đủ say rồi, giờ còn trộn lại với nhau thì càng kinh khủng hơn.
Làm bartender, anh ta quá am hiểu nguyên tắc này, sao có thể đồng ý được chứ?
“Cảm ơn ý tốt của anh, nhưng mà…” Đột nhiên im bặt.
Bởi vì Lục Chinh đã ngửa đầu uống cạn một ly rượu hỗn hợp này ở trước mặt anh ta.
Ly cạn trơ đáy, nhìn kỹ thì chỉ còn dư lại đôi ba giọt.
Bartender trợn mắt há mồm.
Lục Chinh lại nhân cơ hội này đẩy chiếc ly còn lại tới trước mặt anh ta, “Giờ, tới phiên cậu rồi.”
“… Thực xin lỗi, tôi…”
“Là đàn ông thì uống đi!”
“Xi! Ngượng ngùng xoắn xít, mặt thì như gay, còn muốn dụ dỗ bà xã ông đây à?” Vừa nói vừa đồng thời kéo Đàm Hi lại.
Danh Sách Chương: