Mục lục
Con Dâu Trời Phú
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Tiễn ông cụ đi, Đàm Hi đặt chiếc chìa khóa cô luôn nắm chặt trong lòng bàn tay xuống, không còn nôn nóng đi tìm Lục Chinh nữa.
Cô ngồi xuống sofa, thất thần ngơ ngác.

Lần ngồi này đã ngồi hết 2 tiếng đồng hồ.
Lời của ông cụ như đoạn băng phát đi phát lại trong đầu cô… “Vấn đề khó khăn nhất của các cháu bây giờ không phải mặt tình cảm, mà là khoảng cách của hiện thực, tư tưởng và thân phận.”
Ông cụ không nói rõ ràng, nhưng thông tin được bao hàm bên trong đủ để Đàm Hi suy đoán ra ba điểm:
Thứ nhất, ông cụ đã biết chuyện cô đã làm.

Còn về thân phận “Viêm Hề” chắc vẫn chưa bị lộ ra.
Thứ hai, vậy là Lục Chinh đã tỏ rõ lập trường đứng về phía cô, nếu không ông cụ cần gì phải nôn nóng tìm đến tận nơi như thế?
Cuối cùng, cô nên lựa chọn rồi.

Một lựa chọn vừa không làm khó cô, cũng không khiến anh khó xử.

Ngày lệnh giới nghiêm được gỡ bỏ, mưa thu liên miên, mang theo mùi vị thế lương đìu hiu, trong không khí có phảng phất mùi bùn đất.

Hàng rào sắt được đặt ở cổng quân khu cuối cùng cũng được dẹp đi, đột nhiên một chiếc Land Rover chạy vụt qua, kéo theo một cơn gió lớn, bọt nước bắn lên tung tóe.
Khi binh sĩ gác cổng xoay qua nhìn, chỉ thấy một chiếc bóng màu đen lướt qua, đuôi xe biến mất ở lối rẽ cuối đường.
“Đó là… Lục Tướng?”
“U.”
“Trông giống như có việc gấp.”
“Còn chẳng phải sao? Nghe nói trong hai ngày giới nghiêm này, Lục Tướng gần như sắp quậy tung lên.

Anh ấy không nể mặt ai hết, cảnh tượng đó phải nói là hùng tráng đấy!”
“Đúng là Lôi Thần…”
30 phút lộ trình xe bị rút ngắn xuống còn 10 phút, két… Chiếc Land Rover dừng ngay giữa đường trong tiểu khu, Lục Chinh lao vào thang máy, thậm chí còn không kịp khóa xe lại.
Đợi anh… Đẩy cửa ra, phòng khách sáng sủa sạch sẽ, nhưng lại không hề có một chút hơi người.
Ngày thường nếu anh vừa vào cửa, chỉ Đàm Hi có ở nhà thì nhất định sẽ lao đến ôm lấy anh, nhiều lúc lại quấn lên cổ anh như một chú koala, quấn quýt, hôn hít.
Nhưng bây giờ, không có ôm, cũng không có hồn, ngay cả bóng dáng của cô cũng không thấy đầu.
Nghĩ đến một khả năng, cảm giác hoảng sợ kinh khủng bao trùm lấy tim Lục Chinh, ngay cả khuôn mặt cũng dần trở nên vặn vẹo hung dữ.

Anh không hết hy vọng, đi xuyên qua phòng khách, tìm kiếm từng phòng một, ngay cả phòng bếp và nhà vệ sinh cũng không bỏ qua.
Không có… Không có… Vẫn không có… Đồ đạc của cô vẫn còn, không thiếu thứ gì, nhưng cô đâu?
Lục Chinh đứng tại chỗ, vóc người cao lớn rắn rỏi lúc này lại trông giống như một đứa trẻ lạc lối.
Bỗng nhiên ánh mắt chững lại, một tờ giấy A4 được đặt trêи bàn trang điểm đập vào mắt.

Anh sải bước đi tới, cầm lấy…
[A Chinh: Xin lỗi, có thể em phải tạm thời rời đi một khoảng thời gian, rất xin lỗi khi phải dùng cách này để chào tạm biệt anh.


Trước kia, anh từng hỏi em rốt cuộc trong lòng em có bí mật gì.

Khi đó, em không dám nói với bất kỳ ai, nhưng bây giờ em muốn nói cho anh biết, nói hết tất cả mọi thứ với anh.]
Nhìn đến đây, con tim Lục Chinh bỗng nhiên thắt lại.

Ba giây sau, dần khôi phục, anh đọc tiếp…
[Chẳng phải anh đã từng hỏi vì sao em biết chơi cổ phiếu, biết thao tác công nghệ thông tin ư? Bởi vì Yan là em, BW cũng là em.]
Phản ứng đầu tiên của Lục Chinh là hoang đường, những liên tưởng đến những chuyện đã từng xảy ra, mọi nghi vấn dường như đều tìm được câu trả lời.
Bởi vì cô ấy là Yan, nên mới có thể giống như cá gặp nước trong thị trường đầu tư, thậm chí gây dựng một công ty đầu tư quy mô cơ bản.
Bởi vì cô là BW, hacker đứng thứ năm trêи thế giới, nên mới có thể đánh ngang tay, không phân cao thấp với anh.
Không… không thể được… Yan sắp 30 tuổi rồi, còn lúc BW nổi danh thì Đàm Hi vẫn còn đang học cấp hai, sao có thể là cùng một người được?
[Anh có tin vào số mệnh không? Tóm lại trước đây em không tin đầu, nhưng sau khi sống lại, em tin rồi.

Hóa ra thật sự có số kiếp trêи đời này, em cho rằng mình đã chết rồi, nhưng khi mở mắt ra lại nhìn thấy Tần Thiên Lâm hai mắt đỏ ngầu quất roi xuống.

Từng nhát roi quất vào lưng, cảm giác đau rát nói với em rằng, em vẫn còn sống, nhưng rất có thể lại sẽ bị đánh chết tiếp.]
[Vào lúc này, anh xuất hiện, giống như một thiên thần.


Có thể bắt đầu từ giây phút đó em đã yêu anh rồi.]
[Gặp được anh, yêu anh, quen anh là phúc phận trong đời này của em.

Lựa chọn ra đi không lời từ biệt, là vì để trả món nợ của kiếp trước.]
[Ngày trở về, em sẽ là một người hoàn toàn mới, chấm dứt mối dây dưa với kiếp trước, chỉ mong nắm tay anh đi trọn hết kiếp này.]
[Đại Điểm Điểm, chờ em nhé!]
Khắp Tứ Phương Thành đều biết, sắp có sự thay đổi lớn rồi.
Nhà họ Lục tuyên chiến với nhà họ Cố vô lý do, vừa ra tay là phế bỏ hai công ty của đối phương.
Nếu nhà họ Cố đã có thể được liệt vào tứ đại danh môn thì tất nhiên sẽ không phải là túi trút giận tự dưng vô cớ.
Họ lập tức phản kϊƈɦ, tiến hành cưỡng chế thu mua ba công ty đang làm ăn khá tốt nằm dưới trướng Lục Thị.
Ngày 9 tháng Mười một, buổi đàm phán đầu tiên của Lục Chinh và Cố Hoài Ngọc diễn ra trong ba tiếng đồng hồ, cuối cùng kết thúc trong bầu không khí căng thẳng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK