Ông Bàng nghe thấy thế, hít ngụm khí lạnh, “Thật ư? Không nói đùa chứ?”
Vụ án khủng bố tấn công ở Tân Thị lúc trước, Đàm Hi bị lôi đi phá giải mật ngữ, ông đã nhìn thấy được trình độ về mặt kỹ thuật máy tính của cô nhóc đó, nhưng không ngờ ngay cả hệ thống quân đội cổ cũng có thể xâm nhập vào được.
Thật là…
Mặt mày ông Cát nghiêm túc: “Tôi nói nghiêm túc đấy, ai nói đùa với ông chứ?”
“Cho nên hôm nay ông tới là vì…” Bạn bè mấy chục năm, trong lòng Bàng Diên Chiểu đã đoán ra được, nhưng trêи mặt vẫn bình tĩnh.
Ông Cát cũng không vòng vo với ông ấy nữa: “Bộ đội đặc công rất cần nhân tài máy tính.”
“Tại sao bắt buộc phải là Đàm Hi?”
“Nó đủ ưu tú.”
“Hiếm khi mới nghe ông khen ai đó.” Xem ra cô cháu dâu của ông đúng thật rất giỏi.
Trong lòng bỗng thấy tự hào một cách kỳ lạ.
Ánh mắt của thằng nhóc Lục Chinh không tồi, ngay cả tìm một cô vợ cũng không phải là người thường.
Phải biết rằng, có được một câu khen ngợi của ông Cát, còn khó hơn lên đỉnh Everest.
Ông Cát thấy ông không có phản ứng trực tiếp, nôn nóng làm rõ sự việc: “Tóm lại, hạt giống Đàm Hi này bắt buộc phải vào bộ đội đặc công!”
Bàng Diên Chiểu bị dáng vẻ ngang ngược của ông ta chọc đến buồn cười, “Nghe ý của ông thì cô bé ấy từ chối rồi?”
Sắc mặt ông Cát bỗng dưng trở nên khó coi, giọng điệu dữ dằn: “Còn chẳng phải do thằng nhóc Lục Chinh kia làm hư chuyện hay sao, nếu không tôi đã…”
“Đợi đã! Sao lại dính dáng đến Lục Chinh rồi?”
“Tôi đề nghị kêu Đàm Hi nhập ngũ, nó sống chết không đồng ý, ông nói xem có tức hay không?”
Bàng Diên Chiểu lại chẳng có phản ứng gì dữ dội, sửng sốt trong chốc lát, rồi nhanh chóng khôi phục lại bình thường.
Ông gật đầu, giọng điệu hơi vui vẻ: “Không tồi, biết thương vợ” Ông từng cho rằng thằng nhóc này là một khúc gỗ, không ngờ cũng có ngày ngộ ra.
Ông Cát không thích nghe câu này…
“Lão Bàng, đây không phải là vấn đề thương vợ hay không.
Thằng nhóc Lục Chinh kia công khai chống đối, ông kêu tôi để mặt mũi ở đâu đây? Vả lại, tôi có thể hại vợ của nó hay sao?”
Bàng Diên Chiểu không phản bác trực tiếp, chỉ hỏi một câu: “ Đàm Hi nó đồng ý chứ?”
Cát Tòng Đông nghẹn họng.
Ánh mắt Bàng Diện Chiến trở nên sắc bén.
“Một người không muốn đi lính, ông cảm thấy ép nó vào bộ đội là thích hợp sao?”
“Nhưng cô nhóc ấy thật sự rất có thiên phú…”
“Lão Cát.” Bàng Diên Chiêu khuyên nhủ: “Tôi biết ông đang rất cần người tài, hy vọng phá vỡ được tình hình cổ chai của Lối Thần.
Nhưng tục ngữ có câu, dưa hái xanh không ngọt.
Chuyện gì cũng có giới hạn, khống chế không được rất có thể sẽ bị phản đòn.”
“Tôi không nghe những lý lẽ suông.
Chuyến đi lần này là muốn ông làm công tác tư tưởng với Lục Chinh, không cần nó thuyết phục được Đàm Hi, chỉ mong nó đừng gây loạn thêm cho tôi là được!”
Bàng Diên Chiêu nhướng mày, ánh mắt già nua lóe sáng, dò hỏi: “Ông còn chuẩn bị chiếu sau sao?”
Cát Tòng Đông cười.
“Lão Cát.” Giọng điệu nặng nề, “Tôi hy vọng ông nghĩ thật kỹ bản thân mình đang làm gì, đừng vì kϊƈɦ động nhất thời mà làm chuyện xằng bậy.”
“Yên tâm.
Tôi biết chừng mực.
Ông chỉ cần giúp tôi kiềm chế Lục Chinh là được.”
Bàng Diên Chiểu bỗng nhiên cười sảng kɧօáϊ: “Ngại quá, tôi đây thật sự không có cách giúp ông.”
Ấn đường nhíu chặt, giọng điệu cứng ngắt: “Tại sao?” Bàng Diên Chiêu kể hết chuyện nhận được tín hiệu khủng bố nặc danh xảy ra ở Tân Thị cho ông nghe.
Chỉ thấy đôi mắt của Cát Tòng Đông càng ngày càng sáng, như hai chiếc bóng đèn vậy.
“… Lúc đó tôi đã nhìn ra, cô nhóc đó có thiên phú và thực lực về mặt thao tác công nghệ thông tin.
Lúc đó tôi cũng có suy nghĩ kêu cô nhóc đó gia nhập vào bộ đội đặc công.” “Sau đó thì sao?” Ông Cát hưng phấn hỏi.
Bàng Diên Chiêu lắc đầu, thở dài: “Nó không đồng ý.”
“Cô nhóc kia đúng thật rất có cá tính!” Thì ra không chỉ có mình ông tắc đường ở chỗ Đàm Hi mà Lão Bàng cũng không ngoại lệ.
Cát Tòng Đống bỗng thấy cân bằng rồi.
Nhưng…
“Việc này có liên quan gì đến chuyện ông khuyên Lục Chinh đừng nhúng tay vào?”
Bàng Diên Chiêu nhìn ông: “Lúc trước, tôi đã hứa với nó, tuyệt đối sẽ không ép buộc Đàm Hi nhập ngũ.
Tôi cũng khuyên ông nên từ bỏ sớm đi, đừng nói bản thân cô nhóc kia không đồng ý, ngay cả Lục Chinh cũng sẽ cật lực phản đối.”
Cát Tòng Đống kinh ngạc: “Ông đồng ý rồi ư?”
“Nếu không thì sao?”
“Lão Bàng à Lão Bàng, tôi nói này sao ông lại… Bỏ đi!” Ông ta đứng dậy, “Coi như hôm nay tôi chưa đến đây.” Dứt lời, xoay người bỏ đi.
Bàng Diên Chiêu nhìn ông ta rời đi, đôi mắt già nua lóe lên một tia sáng sâu xa.
Khuôn mặt ông mang theo một sự rộng lượng hững hờ, trí tuệ được tích lũy do thời gian ban tặng.
Đột nhiên ông bật cười hào sảng.
Cát Tòng Đông đi thẳng về văn phòng của mình, trêи đường đi, chân mày không hề giãn ra.
Lính cần vụ đi bên cạnh ông ta, muốn nói lại thôi.
“Đi gọi Đoàn trưởng binh đoàn Phòng hóa qua đây.” Ngồi sau bàn làm việc, sau khi suy nghĩ thật lâu, Cát Tòng Đông bỗng nhiên lên tiếng.
“Vâng!” Lính cần vụ nhận lệnh rời đi.
Không đến 15 phút, có tiếng gõ cửa vang lên.
“Mời vào.”
“Lão Thủ trưởng, ngài tìm tôi?” Đoàn trưởng binh đoàn Phòng hóa có thái độ cung kính, nhưng cho dù thế nào cũng chẳng hề che giấu được sự khó hiểu trong mắt.
Danh Sách Chương: