“Vui mừng là vì anh vẫn còn kiên trì với ước mở thuở ban đầu, không hề dao động”Lâm Tầm ngạc nhiên, tiếp đó vẻ mặt trở nên lúng túng ngập ngừng.”Rất nhiều người đi quá xa thì quên luôn mất điểm xuất phát của mình, nhưng còn anh lại không? Sự cảm động khẽ dâng lên trong đôi mắt của Đàm Hi. ” A Tầm anh đã khiến tôi thấy kinh ngạc, thậm chí là thấy sốc”“Thực ra tôi cũng không hề vĩ đại gì cả, tôi chỉ nghĩ rằng, cứ tiếp tục kiên trì thì có lẽ một ngày nào đó sẽ làm nên chuyện thôi” Cười tươi tắn như mặt trời vậy.
Đàm Hi vỗ vai anh ta: “Tất cả mọi điều đã trải qua đều sẽ trở thành của cải, tất cả mọi tích lũy đến cuối cùng sẽ được đền đáp, không phải không hỏi han gì đến anh, mà là hy vọng anh có thể tích nhiều dùng dần”
“Tôi hiểu rồi” Cho nên mấy năm nay Lâm Tâm chưa bao giờ từng nổi giận hay oán trách, dù được phân đến bộ phận nào cũng đều chuyên tâm làm việc, được điều đến dự án nào cũng tận tâm tận lực theo sát, mới1đầu có lẽ còn thấy mệt mỏi, cũng đã có lúc muốn bỏ cuộc, nhưng dần dần tích lũy lại, mới phát hiện ra mình đã thu hoạch được không ít thứ hữu ích.
Năm năm, anh gần như đã trải qua hết tất cả mọi bộ phận phòng ban lớn nhỏ trong Thịnh Mậu, ngay cả phòng tài vụ của Dương Thuyền anh ta cũng đã từng phải đến làm việc vặt, nay quay đầu nhìn lại mới kinh ngạc phát hiện ra rằng dường như tất cả các phương diện đều đã lướt qua.
Chưa bàn đến “tinh chuẩn”, nhưng trong lòng cũng đã nắm rõ được.
“Một nhân viên giao dịch chứng khoán không chỉ cần có năng lực xuyên thấu nhạy bén đối với thị trường, khả năng phán đoán hành8động quả quyết, năng lực ứng phó với sự biến động mạnh mẽ, mà còn cần có năng lực nhìn xa trông rộng ra toàn cục, và tầm mắt rộng lớn để chống đỡ. Lấy ví dụ như, anh làm giao dịch viên cho một công ty, nếu như không hiểu được về tình hình vận hành cụ thể của công ty đó đã tùy tiện tiếp nhận thì rất có thể cuối cùng không phải là năng lực của anh có vấn đề mà là toàn bộ chứng khoán sẽ sụp đổ, cho dù có thắng được chút tiền về tay thì cũng không thể cứu vãn lại được, bởi vì chiều hướng phát triển chung không ai có thể sửa được nữa”
Lâm Tâm lắng nghe vô cùng nghiêm túc.
Đàm Hi2thấy anh ta chăm chú lắng nghe như cậu học sinh tiểu học, không khỏi cong môi lên cười: “Bây giờ đã biết tại sao tôi lại để anh làm chức vụ thư ký Tổng tài này chưa?”
“Người thấy càng nhiều, làm việc càng lớn”
“Còn có một điểm nữa, nếm thử mùi vị phỏng đoán tư duy quyết sách và tâm lý quyết sách của cấp trêи, anh sẽ phát hiện ra những việc đó cực kỳ có tác dụng trong khi đưa ra quyết sách cuối cùng trong quá trình giao dịch của anh”
Hai mắt Lâm Tâm sáng bừng lên, giống như đá hắc diệu, rực rỡ sáng chói.
“Chào mừng anh, trợ thủ mới của tôi” Đàm Hi đứng dậy, đưa tay phải ra về phía anh.
Lâm Tâm đứng dậy bắt4tay lại, cơ thể vì kϊƈɦ động cho nên run rẩy theo.
“A Tầm, nhanh chóng trưởng thành, Trader Department tương lai cần đến anh” Đàm Hi thu tay lại, nhẹ bẫng vẽ ra một ngày mai sấm sét bão bùng.
Trader Department?
Phòng giao dịch chứng khoán?
“Đàm Tổng, cô…” Lâm Tâm thấy không thể tin được.
“Suỵt! Anh là người thứ hai biết thôi đấy, nhớ giữ bí mật, bởi vì còn chưa đến thời điểm tốt nhất để công bố
Lâm Tâm mím chặt môi lại, gật đầu thật mạnh.
“Khoảng thời gian này anh phải chú ý, các bộ phận phòng ban đều sẽ có sự chuyển dịch, đặc biệt là phía Aiken và Lâm Diệu Diệu, âm thầm xem xét một số giao dịch viên có tiềm năng, đợi thời cơ chín muồi rồi rồi sẽ tìm anh đòi danh sách”
“Được!”
Lưu Diệu vừa nghe nói Lâm Tẩm bị gọi lên tầng 27, liền lập tức chạy lên, bước chân vội vã.
“Chào Lưu Tổng”
“Chào buổi sáng, Lưu Tổng”
Thỉnh thoảng lại có người chào hỏi, anh ta chỉ khẽ gật đầu cho có lệ rồi đi luôn.
“Có chuyện gì vậy?”
“Hôm nay Lưu Tổng lạ lắm”
“Vội vã toát cả mồ hôi kia”
Lưu Diệu và Hứa Nhất Sơn là tâm phúc của Đàm Hi, lại nắm giữ trọng trách, chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi đã trở thành nhân vật trong những câu chuyện của các nhân viên.
Ở cùng với nhau, khó tránh khỏi sẽ có sự so sánh.
Lưu phó tổng tính cách ôn hòa, quan tâm chu đáo, rất biết cách đối nhân xử thế, còn hành vi luôn cẩn thận, vừa nhìn đã biết ngay là con nhà gia giáo.
Còn Tổng giám đốc Hứa so ra thì có vẻ ngang tàng hơn, gương mặt lạnh lùng tiêu chuẩn không mấy khi cười, dễ nổi nóng, khả năng tha thứ nhẫn nhục thấp, thường xuyên có người bị mắng té tát, nhưng không thể không khen người ta vừa đẹp trai lại vừa “man”, năng lực chuyên môn mạnh, mọi người đều phục sát đất.
Chỉ nói riêng đến vấn đề chào hỏi khi gặp mặt, Lưu Diệu thường luôn gật đầu đáp lại, thỉnh thoảng còn mỉm cười, tóm lại là rất vui vẻ hòa nhã.
Còn Hứa Nhất Sơn rất nhiều khi không thèm liếc xéo lấy một cái, dường như không hề để tâm đến ai, thỉnh thoảng tâm trạng không tốt có khi còn quay sang lườm một cái.
Không ngờ, hôm nay Lưu Diệu lại có xu thế giống như Hứa Nhất Sơn, mọi người đều không khỏi thấy ngạc nhiên.
Cuối cùng, sau khi đi nhanh một quãng đường, Lưu Diệu gặp Lâm Tầm vừa đi ra khỏi văn phòng tổng tài.
Danh Sách Chương: