Thập Nhất đưa tay ra để cản lại nhưng rốt cuộc vẫn không dám mạnh tay ở nơi đông người thế này, cả thân người nhỏ nhắn của cô nằm gọn trong vòng tay hắn. Còn bên cạnh chính là ánh mắt không mấy vui vẻ của hai người đàn ông họ Hạ.
"Khụ… Cố thiếu."
Nghe thấy tiếng ho của ông Hạ, Cố Tư Vũ mới nuối tiếc rời khỏi người cô.
"An Di, tôi đã rất lo cho em."
Thập Nhất không ngạc nhiên về sự có mặt của hắn ở đây, nhưng ánh mắt lúc này của hắn làm cô có chút không thoải mái. Trước đây hắn vẫn luôn miệng nói thích cô, nhưng từ trong ánh mắt của hắn cô không cảm nhận được quá nhiều thứ.
Còn bây giờ thì nó… quá đong đầy cảm xúc, còn là thứ cảm xúc mà cô không muốn nhận nhất. .
"Mọi người có thể để con nói chuyện riêng với thầy Cố không?"
Khi căn phòng chỉ còn lại cô và Cố Tư Vũ, Thập Nhất còn chưa kịp nói gì thì Cố Tư Vũ đã lên tiếng trước: "Hạ An Di, nếu em định đẩy tôi ra thì không cần phải nói đâu. Vì tôi sẽ không làm được như em muốn. Trái tim tôi bây giờ đã không còn chịu sự điều khiển của tôi nữa rồi."
Cố Tư Vũ cầm lấy bàn tay cô, đặt lên vị trí ngực trái của hắn, để cô cảm nhận nhịp đập bang bang dưới lồng ngực: "Hạ An Di, tôi không phải chưa từng nghĩ đến việc bỏ qua một người cao ngạo và vô tâm như em. Vị trí của tôi đáng lý không cần phải khổ tâm vì một cô gái như vậy, không cần cứ phải tìm cách thu hút sự chú ý của em. Nhưng mà tôi… lại không thể không tìm cách đến gần em hơn."
Có thể lúc bắt đầu không chỉ đơn giản vì thích cô mà hắn còn có một chút hiếu thắng và không cam tâm. Cảm thấy người như hắn có thể đạt được mọi thứ nếu hắn muốn.
Nhưng khi hắn nhìn thấy cô gái ấy nằm bất động trên giường, hắn mới nhận ra tình cảm của mình đối với cô còn lớn hơn sự kiêu ngạo kia rất nhiều. Hắn lúc ấy có thể làm tất cả mọi thứ chỉ cần cô tỉnh lại, cũng bằng lòng thay thế cho cô nằm trên chiếc giường ấy. Hắn muốn cô tỉnh lại và gọi hắn hai tiếng "thầy Cố" như trước đây. Chỉ cần như vậy là đủ rồi.
Trong thời gian chờ đợi ấy, mỗi đêm Cố Tư Vũ đều mơ một giấc mơ kỳ lạ, trong giấc mơ luôn có bóng một người đàn ông không thể nhìn thấy mặt, và người đàn ông ấy lúc nào cũng chỉ nói một câu duy nhất: "Phải nắm tay nàng, không được để nàng rời đi."
Hắn không hiểu tại sao lại có giấc mơ này và người đàn ông đó là ai, nhưng dù thế nào thì hắn cũng không hề có ý định buông tay cô. Bởi vì cô gái này đã hoàn toàn nắm giữ trái tim của hắn rồi.
"Tôi nghĩ mình không còn thích em nữa. Bởi vì thích là thứ cảm xúc có thể thay thế bất cứ lúc nào, còn tôi lại muốn gắn bó cả đời với em. Hạ An Di, tôi yêu em."
Thập Nhất đối diện với ánh nhìn cháy bỏng của hắn, cảm nhận nhịp tim đang đập liên hồi dưới lòng bàn tay. Gương mặt cô bình tĩnh nhìn hắn rồi hỏi một câu: "Thầy chạy bộ đến đây phải không?"
Cố Tư Vũ vừa tỏ tình xong, lại nhận được câu hỏi ngốc nghếch như vậy thật không biết nên khóc hay nên cười.
"Hạ An Di, nó đập nhanh đến như vậy là vì em. Không phải vì bất kỳ một tác nhân ngoại lực nào khác. Nó muốn cho em biết tình cảm của chủ nhân nó là chân thật."
Thập Nhất nhìn ngực của hắn, lại nhìn xuống ngực mình, cô đặt một bàn tay khác lên vị trí trái tim của mình. Không có… nó đang đập một cách rất bình thường.
"Thầy Cố, em nghĩ là mình sẽ không cho được thứ mà thầy muốn đâu."
Thập Nhất dùng tay chỉ vào ngực trái của mình: "Nó không có cảm xúc giống như trái tim của thầy."
Nó cũng lạnh lùng giống như chính chủ nhân của nó vậy.
"Em không sống được bao lâu nữa. Nói thẳng ra thì kết cục của thầy và em dù thế nào cũng đã định sẵn sẽ là chia ly."
"Hạ An Di, em thật sự là quá vô tình khi nói những lời ấy với người vừa tỏ tình em đấy." Cố Tư Vũ hờn trách nhưng ánh mắt nhìn cô vẫn tràn đầy sủng nịnh, "Không sao cả, tôi nhất định sẽ tìm cho em một trái tim mới. Đến lúc đó tôi sẽ có rất nhiều thời gian để theo đuổi em."
Thập Nhất lắc đầu: "Không thể đâu. Cho dù tìm được tim phù hợp thì em cũng không thể sống quá một năm."
Cô vừa nói xong thì Cố Tư Vũ đã vội vàng ôm lấy cô: "Hạ An Di, nếu em còn nói như vậy tôi thật sự sẽ giận đấy. Em chắc chắn sẽ sống rất lâu."
Cô đã thẳng thắn đến như vậy mà hắn vẫn còn muốn nhảy vào hố lửa thì cô chỉ có thể khoanh tay đứng nhìn thôi.
Thập Nhất đẩy hắn và tránh khỏi cái ôm của Cố Tư Vũ: "Không phải hai nhà Cố, Hạ đang giả vờ đấu đá nhau sao? Thầy ở đây ôm ấp em thế này cũng được à?"
Hắn khá ngạc nhiên khi nghe thấy câu hỏi của cô vì không nghĩ cô lại biết chuyện này.
"Hạ tổng nói với em rồi hả?"
"Không cần ông ấy nói cũng biết. Thầy nghĩ em bị ngốc hả?"
Nói như cô thì bên ngoài kia có vô số người ngốc luôn đấy.
Lần đó sau khi ông Hạ phá ước với Cố Thị giống như hắn mong muốn và tin tức Hạ Thị bắt tay hợp tác Lam Lâm tràn lan trên báo chí thì Cố Tư Vũ đã đột ngột nhận được điện thoại của ông Hạ. Có thể nói là ông ấy đã dồn hắn vào một thế tiến thoái lưỡng nan giữa việc tin hay không nên tin lời đề nghị hợp tác này. Bởi vì ông Hạ hoàn toàn có thể lừa hắn, và thật sự bắt tay với Lam Lâm để hạ bệ Cố Thị. Còn nếu ngược lại, thì hai nhà Cố, Hạ có thể cùng nhau chia miếng bánh ngọt Lam Lâm đó.
"Tôi nghĩ có lẽ đây là một bài kiểm tra của bố vợ tương lai, nên đã lựa chọn tin tưởng ông ấy." Và hắn đã mất rất nhiều công sức để thuyết phục được anh trai của mình.
"Thầy yên tâm, từ lúc phản ước với Cố Thị thì ông ấy đã lên kế hoạch loại bỏ Lam Lâm rồi, nên hiện tại sẽ không có việc ông ấy phản bội thầy đâu."
Cố Tư Vũ nghe vậy thì mắt hơi sáng lên, cô gái này biết từ sớm rồi nên mới làm ngơ chuyện đó, chứ không phải thật sự không quan tâm đến hắn đúng không?
Hắn còn chưa kịp vui mừng thì đã nghe thấy câu nói phũ phàng sau đó: "Đợi giải quyết xong Lam Lâm, ông ấy phản bội cũng không muộn."
"Hạ An Di, cảm ơn em đã nhắc nhở. Vậy chỉ cần tôi nắm được con gái cưng của ông ấy trong tay thì tôi sẽ không cần lo việc mình bị phản bội nữa nhỉ?"
Cố Tư Vũ cong cong khóe môi, nghiêng người về phía trước, nhưng lại bị một bàn tay nhỏ ngăn lại.
"Thầy đừng có động một chút lại ôm như vậy. Trời rất nóng."
"Thật ra em cũng không ghét việc tôi ôm mà đúng không?"
"Không ghét không có nghĩa là thích."
"Không sao, ôm nhiều một chút sẽ thành thích."
Cố Tư Vũ ngoan cố muốn lao tới cuối cùng là bị cô gái dùng một tay đẩy ngã xuống dưới đất.
Thập Nhất: Đã bảo là thấy nóng rồi.
Ông bà Hạ vừa lúc bước vào phòng:!!!
Rosy: Đã viết full 42 chương thế giới này rồi nhé. Chuẩn bị vào thế giới 4 đây, là về siêu năng lực nè, nhưng vẫn chưa nghĩ ra nên cho chị nhà năng lực nào hài hài chút. Mọi người có thể đề xuất cho mình được không?