"Chắc chắn là tên phiên hầu tước đó đã cấu kết với Lagas rồi. Từ cái hôm chúng ta trở về, là tôi đã thấy ông ta có thái độ rất lạ. Cứ liên tục hỏi về việc khi nào chúng ta rời đi."
"Thủ lĩnh, rất có thể những thành viên cũ không phải chết vì quái thú mà chính là bị ông ta giết người diệt khẩu. Hôm đó chúng ta tìm kiếm trong rừng nhưng nào có trông thấy dấu vết của bọn họ."
Những thành viên khác cũng ồn ào lên tiếng, bọn họ đều cho rằng phải lập tức cho bắt Phara lại để điều tra thật kỹ. Nhưng ý kiến đó nhanh chóng bị Henry bác bỏ.
"Bây giờ chúng ta còn rất ít người khỏe mạnh. Nếu lật tẩy với Phara ngay lúc này, ông ta có thể sử dụng đoàn kỵ sĩ mấy chục nghìn người để chống trả. Đến lúc ấy, chúng ta sẽ lành ít dữ nhiều."
Julia cũng lên tiếng đồng ý với nam chính, đồng thời cô ta đưa ý kiến về một phương án tối ưu hơn: "Thủ lĩnh, tôi nghĩ tạm thời chúng ta nên án binh bất động, ở trong bóng tối theo dõi hành vi của Phara. Đồng thời gửi thư về sư đoàn để mọi người nhanh chóng tới ứng cứu. Như vậy có được không ạ?"
Phương án của Julia nhanh chóng được tất cả thành viên ủng hộ và khen ngợi. Trong lúc ấy, Thập Nhất vẫn luôn im lặng từ đầu tới cuối.
Việc duy nhất mà cô làm chính là sau buổi họp liền nắm cổ Leon đến một chỗ khuất người.
Leon đứng dựa vào tường, khẽ lấy hai tay ôm người một cách ngượng ngùng: "Chị gái tảo biển, đột ngột thế này sẽ làm người ta sợ hãi đó."
Tên này lại có suy nghĩ vớ vẩn gì vậy?
Bỏ qua thái độ bất bình thường của Leon, Thập Nhất lên tiếng dặn dò hắn: "Leon, ngươi nhất định không được làm bất cứ điều gì phá đám kế hoạch của mấy người đó. Nghe rõ chưa?"
Cậu thiếu niên dương đôi mắt không hiểu nhìn cô: "Hửm? Ta sao có thể phá đám kế hoạch ấy. Ta cũng là thành viên của sư đoàn mà."
"Sao cũng được. Ngươi mà động tay vào dù chỉ một chút. Thì ta… sẽ không bao giờ nhìn tới mặt ngươi nữa." Thập Nhất chốt lại một câu đe dọa như vậy rồi mới trở về phòng nghỉ.
Sau khi cô rời khỏi, biểu cảm gương mặt Leon lập tức thay đổi, trong đôi mắt màu xanh ấy là một điều gì đó đang suy ngẫm.
Leon không hiểu tại sao Alice phải dặn dò hắn như vậy.
Chỉ bởi vì cô sợ hắn gây chuyện phá rối hay là cô đã phát hiện ra thân phận thật của hắn?
Nhưng cho dù là lý do nào, lời đe dọa ấy của cô cũng cực kỳ nghiêm túc.
Leon nghĩ một chút, cuối cùng mỉm cười nói nhỏ một câu: "Dù sao cũng chỉ là mấy nghìn quân, nàng ấy thích thì cho nàng ấy giết đi."
Vài ngày sau đó, các thành viên tiếp ứng của sư đoàn đã lén lút đến nơi và mai phục quanh dinh thự phiên hầu tước. Chỉ chờ một tín hiệu phát ra từ bên trong, bọn họ sẽ lập tức xông vào.
Và đó cũng là lúc mà Julia phát hiện ra hành vi đáng ngờ của đầu bếp.
"Thủ lĩnh, vừa nãy tôi trông thấy đầu bếp lén bỏ thứ gì đó vào trong thức ăn của chúng ta. Dường như việc chúng ta ở đây lâu hơn dự tính đã khiến Phara sợ hãi."
Nghe thấy báo cáo của Julia, những thành viên khác đều thay đổi sắc mặt.
"Không ngờ phiên hầu tước này lại có thể to gan như vậy. Nếu không có Julia phát hiện, chúng ta nhất định sẽ bị ông ta hại chết."
"Làm tốt lắm, Julia."
Đối diện với mấy lời khích lệ, Julia lén lút nhìn về Henry, đáp lại một cách ngại ngùng: "Không có gì, đây là nghĩa vụ của một thành viên trong sư đoàn anh hùng thôi mà."
Henry đứng dậy, nhìn quanh mọi người trong phòng, ra lệnh: "Nếu đã như vậy thì hôm nay chúng ta chỉ còn cách lật bộ mặt thật của ông ta. Tạm thời tất cả hãy ra ngoài một cách bình thường nhất. Ngay khi ta ra tay với Phara, thì đó cũng là lúc chúng ta bắt đầu hành động. Phải chế trụ tất cả kỵ sĩ của ông ta."
"Tuân lệnh thủ lĩnh."
Mấy thành viên khí thế phừng phừng đi ra ngoài. Theo lệnh của Henry, đám người ngồi xuống bàn ăn như thường lệ, chờ các nữ hầu bưng đồ ăn lên.
"Thưa Điện hạ, việc chữa trị thương thế của các anh hùng vẫn tốt đẹp chứ ạ?" Phiên hầu tước Phara đứng một bên lên tiếng hỏi thăm nam chính.
"Tình hình mọi người đang tốt dần lên, chỉ là diễn biến có chút chậm. E là phải làm phiền ngươi thêm một thời gian."
Nghe Henry đáp xong, ai cũng thấy được sự thất vọng rõ rệt trên gương mặt Phara.
"Sao trông ngươi có vẻ không vui khi chúng ta ở đây vậy?"
"Ôi… Điện hạ, ngài nói gì vậy? Được tiếp đãi các anh hùng là một vinh dự của thần."
"Vậy sao? Mà sao hôm nay ngươi lại không ăn cùng chúng ta?"
"Thưa Điện hạ, bụng dạ thần bữa nay có hơi yếu. Xin ngài và các anh hùng cứ dùng bữa thật tự nhiên. Món ăn hôm nay đặc biệt được nấu bởi đầu bếp giỏi nhất ở vùng này đấy ạ. Vậy… thần xin phép rời khỏi đây trước."
Phara cúi người muốn lui xuống nhưng Henry đã lên tiếng ngăn lại động tác của ông ta. Hắn đột nhiên đứng dậy, cầm đĩa thức ăn đi tới trước mặt ông.
"Chủ nhà không ăn thì người làm khách như chúng ta sao có thể nuốt trôi. Ngươi hãy thử dù chỉ là một miếng nhỏ đi."
Sự bối rối hiện lên trên gương mặt Phara. Khi ông ta vẫn còn ấp úng chưa có câu trả lời thì ánh sáng trong mắt Henry lóe lên, nhanh chóng ra tay bắt ông ta lại.
Nhìn thấy hành động này, các kỵ sĩ đang đứng trong phòng lập tức xông về phía nam chính. Nhưng bọn chúng đều lần lượt bị các thành viên anh hùng hạ đo ván.
"Điện hạ, ta đã đắc tội gì ngài sao?"
"Hừ… Đắc tội gì ngươi sẽ biết ngay thôi."
Một ống khói vàng được bắn ra từ cửa sổ, các thành viên đang mai phục quanh dinh thự lập tức xông vào. Toàn bộ đoàn kỵ sĩ của phiên hầu tước đều bị chế ngự.
Trong mắt Phara là một mảng hoang mang vô tận: "Điện hạ, ngài không thể hành xử một cách vô cớ như vậy!"
"Chờ một chút đi. Ta sẽ sớm cho ngươi thấy được nguyên nhân thôi."
Rất nhanh sau đó, một đoàn quân lính được sư đoàn anh hùng dẫn đến trong sân dinh thự. Mà Phara cũng được Henry áp tải ra bên ngoài để đối chứng.
Thập Nhất ở phía sau dõi theo mọi chuyện, khuôn mặt cô vẫn chẳng có chút biểu cảm nào. Nhưng khi nhìn thấy ánh sáng hơn bình thường trong đôi mắt ấy, Leon có cảm giác cô gái này đang có một chút gì đó… hứng thú?
Bắt được gián điệp khiến cô vui vẻ vậy sao?
Leon nhìn về đoàn người ăn mặc giống quân đội Lagas ở phía trước. Hắn mới đầu chỉ là định nhìn lướt qua một chút nhưng đôi mắt rất nhanh đã phải quay trở lại.
Hắn nhìn kỹ bọn họ từ trên xuống dưới, ánh mắt lóe lên một tia sáng.
Chuyện này là thế nào?