Sự thù địch của cô đối với anh hùng xuất hiện từ khi còn nhỏ. Lần đó ngôi làng của cô bị quái thú phá vỡ phòng thủ xông vào tấn công. Lúc ấy cũng có một đoàn đội anh hùng đến ứng cứu bọn họ. Quái thú mặc dù bị diệt trừ nhưng làng mạc, nhà cửa và ruộng đồng đều đã bị phá hoại. Hậu quả nặng như vậy nhưng bọn họ còn phải bỏ ra một số tiền lớn để nộp cho những anh hùng đó như là tiền công đánh đuổi quái thú.
Thật ra tình trạng giống như vậy vẫn luôn xảy ra ở các ngôi làng đặc biệt cách xa kinh đô. Thậm chí còn có nhiều hành vi đáng xấu hổ hơn.
Vốn dĩ chuyện này không có người dân nào đứng ra tố cáo, một là bởi vì những ngôi làng ấy đều quá cách xa kinh đô, hai là dù thế nào bọn họ vẫn phải lệ thuộc vào sự bảo vệ của sư đoàn anh hùng.
Henry đặc biệt tức giận khi nghe thấy những điều này. Một người chính trực như nam chính không thể nào chấp nhận hành vi xấu xa, trục lợi làm ô danh sư đoàn anh hùng của hắn.
"Anna, là thủ lĩnh của sư đoàn anh hùng, ta thật sự rất xấu hổ về điều này."
Nhìn người đàn ông có địa vị cao quý đang cúi đầu xin lỗi mình, Anna đột nhiên có chút bối rối: "Cũng… cũng không phải ngài làm việc ấy."
Ở phiên họp gần nhất của sư đoàn, Henry đã tuyên bố một cách dõng dạc về việc cấm tuyệt đối các hành vi trục lợi từ dân chúng, nếu như ai đó bị phát hiện thì hắn chắc chắn sẽ lập tức khai trừ người đó.
Bên cạnh đó, Anna còn được Henry đặc cách đưa vào tham gia sư đoàn. Cũng không biết nam chính đã thuyết phục thế nào mà từ một cô gái có ác cảm với anh hùng, bây giờ lại đang rất nghiêm túc tập luyện cùng mọi người.
Khác với Thập Nhất, Anna được các thành viên nam vô cùng chào đón, còn thành viên nữ cũng khá hòa đồng với cô ta.
"Alice, cô có thấy Anna thật xinh đẹp không? Mái tóc đỏ của cô ấy thật nổi bật. Thảo nào mọi người đều thích cô ấy."
Bên tai Thập Nhất vang lên giọng điệu ngưỡng mộ đầy mùi trà xanh của Julia.
"Nhưng tôi vẫn thích vẻ ngoài xinh xắn, đáng yêu của Alice hơn. Thật không hiểu tại sao mọi người lại phân biệt đối xử như vậy với cô nữa."
Julia dường như đang muốn châm ngòi sự ghen tỵ của cô với Anna. Cô ta là muốn lợi dụng cô để đối phó với nữ phụ đấy à?
"Cô muốn biết thì tới hỏi bọn họ đi." Thập Nhất thành công làm Julia lúng túng.
Thật ra so với Anna, Julia vẫn xinh đẹp hơn rất nhiều, nhưng cô ta lại cứ không thể ngừng lo lắng khi nhìn thấy Henry ở gần Anna.
Đúng là tình yêu có thể khiến người ta trở nên mù quáng.
Kéo xa khoảng cách với Julia, Thập Nhất tới ngồi dưới một gốc cây nhìn đám người đang luyện tập. Chẳng một ai quan tâm đến cô gái đang ngồi thảnh thơi hóng mát ấy.
Bầu trời xanh ngắt, những cơn gió nhẹ đang hiu hiu thổi. Bởi vì không khí quá mát mẻ, làm Thập Nhất có chút buồn ngủ.
Cô cứ thế nằm xuống luôn mặt cỏ, định tranh thủ đánh một giấc ngủ, nhưng còn chưa kịp nhắm mắt lại, đã đối diện với đôi mắt màu xanh nước biển trong vắt...
Trên tán cây, chàng trai cúi đầu nhìn cô, mái tóc màu nâu của hắn bay bay theo gió. Một gương mặt với ngũ quan thanh tú, làn da trắng sáng hơn bình thường, đôi môi mỏng cong lên thành nụ cười. Cảm giác mà hắn đem lại cho người nhìn chính là của một chàng trai vô hại và tươi mới.
Đây rõ ràng là gương mặt của một thiếu niên tầm 15,16 tuổi nhưng đôi mắt màu xanh ấy thì không thể lẫn lộn được.
Thập Nhất thấy mình hình như bị biến thái bám đuôi rồi. Còn là biến thái trong mấy ngày đã lớn nhanh như thổi.
"Chị gái tảo biển. Chúng ta lại gặp nhau rồi." Nụ cười của chàng trai sâu hơn, màu xanh trong đôi mắt ấy cũng đang sẫm màu hơn.
Thập Nhất đang suy nghĩ có nên ra tay luôn hay nên hét kêu cứu thì giọng nói của Henry vang lên từ đằng xa: "Alice, cô không thể ở đó lười biếng. Mau ra đây cùng mọi người tập luyện."
"Ồ. Hóa ra chị tên là Alice sao?" Giọng nói trong trẻo từ trên cây lộ ra sự thích thú.
Henry đang từng bước đến gần cô, còn chàng trai thì vẫn chẳng tỏ ra sợ hãi một chút nào.
"Alice, cô còn không mau đứng dậy."
Khi Thập Nhất lần nữa nhìn lại trên cây thì bóng dáng người kia đã biến mất.
Nam chính nhìn cô với đôi lông mày cau có: "Trước đây cô rõ ràng rất chăm chỉ mà, sao bây giờ lại trở nên lười biếng vậy hả?"
"Vì từng thế nên ta mới nhận ra có tập luyện thêm nữa cũng không thể bằng siêu năng lực."
Mấy hôm nay Henry đã thấy được năng lực cô gái này không hề thấp như những gì mọi người nghĩ. Nhưng cô ta thì lúc nào cũng tự nhận mình yếu kém hơn người khác.
"Không được. Dù thế nào ngươi cũng phải luyện tập."
Nam chính mà cứ quan tâm đến cô như vậy thì sẽ chỉ kéo thêm phiền phức cho cô thôi. Hắn không thể chỉ tập trung vào mấy nữ phụ của mình thôi sao?
"Thủ lĩnh, hay là ngài thật sự bị mê hoặc bởi nhan sắc của gương mặt này rồi?"
Lời chọc tức của Thập Nhất cũng không làm cho Henry từ bỏ công việc phát ra hào quang chính nghĩa của mình. Hắn xếp cặp cho cô và Anna chiến đấu với nhau, còn mình thì đứng bên cạnh quan sát.
Anna rất năng nổ, vừa có hiệu lệnh đã xông vào đánh, nhưng việc của Thập Nhất từ đầu đến cuối là tránh, tránh và tránh. Một sợi tóc của cô, Anna cũng không động được.
Nhìn thấy cảnh này, đám thành viên đều nhìn Thập Nhất bằng ánh mắt bất ngờ. Anna tuy là thành viên mới, nhưng tốc độ và sức mạnh của cô thậm chí còn tốt hơn một số người cũ. Vậy mà Alice kém cỏi kia có thể né đòn một cách hoàn hảo.
Khi thời gian trôi qua, Thập Nhất vẫn không hề tấn công thì ánh mắt những người đó bắt đầu trở về khinh thường như cũ. Với bọn họ, Alice chỉ đơn giản là nâng cao khả năng phong thủ mà thôi.
Nếu là bình thường bọn họ đã không tiếc lời chế nhạo Thập Nhất, nhưng bởi vì có thủ lĩnh ở đây, bọn chỉ có thể lên tiếng một cách nhẹ nhàng nhất:
"Rốt cuộc là cô muốn trốn tránh đến lúc nào vậy, Alice?"
"Cô định né đến giờ ăn tối luôn sao?"
"Cô nhát gan đến nỗi không dám tấn công Anna à?"
Những lời nói ấy hoàn toàn chỉ như gió thoảng bên tai Thập Nhất, còn Henry nghe thấy thì hoàn toàn không bằng lòng. Bọn họ đã không thể nhận ra, Anna đang ngày một thấm mệt nhưng gương mặt của Alice thì vẫn rất ung dung.
Đã từng đánh tay đôi với cô, nên Henry biết cô không hề nhát gan như bọn họ nói, thậm chí động tác còn rất sắc bén, mạnh bạo. Thứ cô cần chỉ là một chất xúc tác, nhưng hắn vẫn chưa thể tìm ra chất xúc tác ấy là gì.
"Alice, nếu cô đánh thắng Anna, hình phạt quét dọn sẽ được hủy bỏ."
Lời đề nghị có vẻ hấp dẫn nhưng biểu cảm của Thập Nhất một chút cũng không thay đổi. Hiển nhiên là cô không quá quan tâm đến nó.
"Vậy cô có muốn một phần ăn tối đặc biệt không? Món ăn do cô lựa chọn?"
Henry cho rằng Alice đặc biệt quan trọng vấn đề ăn uống, nhưng thật ra cô không có yêu cầu cao về nó, cô chỉ cần no bụng mà thôi, chỉ cần là thức ăn thì đều có thể được.
"Thủ lĩnh, trận này ta nhận thua còn không được sao?"
Thập Nhất vừa nói xong thì ánh mắt đột nhiên thay đổi, cô nhìn về phía Anna đang đánh tới. Dưới chân cô ta, một cục đá nhỏ đang tự di chuyển, nó đánh vào mắt cá chân của Anna, khiến cô ta mất đà ngã về phía trước. Thập Nhất hoàn toàn có thể tránh ra để Anna ngã úp mặt xuống đất, nhưng cuối cùng cô lại tiến về phía trước, đỡ lấy thân hình của cô gái.
Siêu năng lực của cô ta quá khủng bố. Sức nặng này là mấy tấn đây hả?
Mặc dù đã cố gắng, nhưng người Thập Nhất vẫn bị ngã về phía sau, đè trên người cô là thân hình của Anna.
Anna lúc này rốt cuộc cũng hoàn hồn, nhanh chóng thu lại siêu năng lực của mình.
"Alice, cô không sao chứ?"
Ai nói chết vì gái là cái chết êm ái hả? Cmn… cô thấy mình như muốn hộc cả máu ra đây này!!!