Bây giờ phải đối diện với sự tra khảo của Henry, Julia vô cùng bối rối. Mọi việc đã sờ sờ trước mặt, cô ta chẳng còn đường chối cãi. Nhưng cô ta cũng không thể nói ra việc mình bởi vì ghen ghét nên mới cố tình làm xấu hình ảnh Alice trong mắt nam chính.
Trong ánh nhìn thất vọng và xăm sói của mọi người, cô gái bỗng nhiên òa khóc nức nở: "Thủ lĩnh... mọi người… hu hu… Tôi xin lỗi, tôi thật sự sai rồi. Tôi không nên làm như vậy, Nhưng mà..."
"Tôi ghét Alice... Rõ ràng cô ta có năng lực nhưng lại cố tình che giấu chúng ta. Trong khi thủ lĩnh cố gắng rất nhiều cũng chưa làm được thì cô ta lại có thể dùng một kiếm để chém phăng đầu quái thú. Rõ ràng… hức... cô ta có thể làm nó từ sớm, nhưng tại sao lại đợi rất nhiều người chết đi và bị thương rồi thì mới chịu ra tay."
Julia càng khóc càng trở nên nghẹn ngào, nức nở, gương mặt đỏ bừng, giọng nói ngắt quãng, thành công xây dựng hình ảnh cô gái đáng thương, tội nghiệp.
"Lần đấu với quái thú bạch tuộc rồi lại đến lần này. Cô ta… lúc nào cũng dửng dưng với sống chết của mọi người. Cô ta không xứng làm anh hùng, không xứng ở lại đây. Tôi chỉ muốn cô ta bị đuổi khỏi sư đoàn thôi… Tôi không cố ý hại các thành viên. Tôi biết việc lấy bớt thành phần thuốc ra sẽ chỉ khiến mọi người chậm hồi phục nên mới làm liều như vậy… tôi sai rồi. Huhu…"
Gương mặt của đám thành viên nhìn cô gái khóc lóc giải thích đã bắt đầu dịu xuống, rõ ràng bọn họ đều bị lý do này của Julia làm thay đổi thái độ. Cô ta đã rất thông minh khi lợi dụng điều mà mọi người ghét nhất ở Alice để giành lấy đồng tình.
"Julia… Cô… Thật bốc đồng quá." Gravi đi tới đưa cho Julia một chiếc khăn để lau nước mắt.
Thập Nhất cũng phải công nhận nữ phụ này thật quá khôn khéo, còn đám thành viên đó thì… hết thuốc chữa.
So sánh thái độ của đám người đó khi cho rằng cô là thủ phạm với lúc này thì đúng là một trời một vực đấy.
Đây là khinh thường cô không có hào quang nữ chính đúng không?
"Các người bị ngốc sao?" Một giọng nói hét lớn từ phía sau thay cho nỗi lòng Thập Nhất. Nhưng đó không phải là Leon như cô nghĩ, mà lại là một gương mặt khác… Anna.
Cô gái vốn đang bị thương không biết đã ra ngoài và nghe thấy tất cả từ lúc nào.
"Alice thì các ngươi mắng là độc ác, là phản bội đồng đội, là không coi tính mạng con người ra gì. Còn đến lượt thủ phạm hiện rõ rành rành rồi, các ngươi lại nói cái gì mà bốc đồng, là lỗi lầm? Thủ lĩnh, đây chính là tinh thần anh hùng mà ngài nói với tôi sao?"
Những lời nói của Anna như tát vào mặt Julia và tất cả những người khác đang ở trong sân. Vẻ bối rối hiện rõ trên gương mặt bọn họ và ai nấy cũng bắt đầu lảng tránh.
"Nếu bình thường cô ta cư xử như một anh hùng thì bọn ta sẽ như vậy sao?"
Có ai đó cố gắng lên tiếng phản bác: "Chuyện gì cũng có nguyên nhân của nó."
Anna há miệng định cãi lại thì một giọng nói khác đã xen vào, từ một nhân vật mà không ai ngờ tới, Oran.
Oran nhìn khắp một lượt: "Vậy các ngươi có nghĩ tới nguyên nhân tại sao Alice lại không coi chúng ta ra gì không? Jones, cô ấy trước đây ở trong đội của ngươi, chắc ngươi lại càng rõ nhất nhỉ?"
Người vừa nãy lên tiếng phản bác cũng chính là người đội trưởng tên Jones trước đây của Alice.
Oran thành công làm mọi người cứng họng, cậu ta nhìn về Henry rồi lên tiếng: "Thủ lĩnh, tôi chưa bao giờ nghi ngờ về sức mạnh, đầu óc và cả tấm lòng của ngài. Nhưng ngài thật sự đã thất bại trong việc dẫn dắt đội ngũ này rồi. Sự đoàn kết mà ngài nói đối với chúng tôi lại chỉ là việc hợp tác giữa những người mạnh mà thôi."
Oran nói xong, cũng không quan tâm đến thái độ của Henry như thế nào, cậu cúi người chào hắn rời khỏi đám lộn xộn đi vào dinh thự. Sư đoàn anh hùng mà hắn mơ ước không phải là một đống bùi nhùi, hỗn tạp và đấu đá nhau như thế này.
Thập Nhất đưa mắt nhìn theo bóng dáng cậu thiếu niên vừa rời khỏi. Có thể nói ngoài nam chính Henry, cậu ta chính là người thứ hai có đủ tư chất để trở thành một anh hùng đúng nghĩa. Nhưng cũng chính bởi vì vậy mà trái tim cậu ta lúc này hẳn là đang bắt đầu lung lay.
Một bóng người đột nhiên đi tới chắn ngang tầm mắt của Thập Nhất. Là một cậu thiếu niên khác với gương mặt nhăn nhó: "Tên nhóc đó thì có gì mà nhìn. Chị chỉ được nhìn ta thôi."
Tên Leon này hình như quên bộ dáng của hắn cũng không lớn hơn người ta bao nhiêu đâu.
Thập Nhất thấy mình đã xong việc rồi, nên cũng chẳng muốn ở lại đây dây dưa thêm nữa.
"Thủ lĩnh, bây giờ ngài biết ta trong sạch rồi. Có thể để đi vào dùng bữa trưa không? Đã quá giờ ăn lâu lắm rồi đấy."
Thời điểm này mà cô còn nhắc đến việc ăn uống, làm ánh mắt ai nấy nhìn Thập Nhất đều hết sức đặc biệt.
Phán quyết về hành vi của Julia tạm thời vẫn chưa được đưa ra. Theo như lời nam chính nói thì việc này sẽ được giải quyết khi các thành viên khỏe hơn và trở về sư đoàn.
Thập Nhất nghĩ chừng này vẫn chưa đủ để đuổi Julia ra khỏi sư đoàn đâu. Với sự lươn lẹo của Julia, thời gian này cô ta chắc chắn sẽ cố gắng bày ra dáng vẻ hối lỗi nhất, tìm cách xin lỗi và thuyết phục những thành viên bị thương tha thứ lỗi lầm cho mình.
Sau vài ngày được sử dụng thuốc đúng liều lượng, dưới sự "chăm sóc tận tình" của Julia, thương thế các thành viên đều hồi phục phần nào và bọn họ đã có thể bắt đầu lên ngựa trở về kinh đô.
Lúc về tới lâu đài Famada Thập Nhất chỉ muốn tắm rửa rồi ngủ một giấc thật ngon. Nhưng vừa ra khỏi phòng tắm đã trông thấy bóng người nằm trên giường mình.
Cả chặng đường tên này quấy rầy cô còn chưa đủ sao?
Leon đang nằm nghiêng với bộ y phục khá hớ hênh, bộ ngực trắng phau của hắn nhanh chóng đập vào mắt người đối diện, một tay hắn chống má nhìn cô bằng đôi mắt xanh biếc đầy tình tứ: "Không phải đã nói sẽ lấy thân báo đáp ơn cứu mạng cho chị sao. Nào… bây giờ từ trên xuống dưới ta đều là của chị. Chị muốn thưởng thức chỗ nào trước?"
Thằng ngốc này… hắn bị ma nhập à? Nói vớ vẩn cái gì vậy?
Thập Nhất từ từ đi đến cạnh giường, một cước đạp bay chàng trai xuống đất.
Cô chưa bao giờ có sở thích ăn nho xanh cả.1