Mục lục
XUYÊN NHANH: NHẬT KÝ BẢO MẪU CỦA NHẤT CA
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Diêu Miên, Công bộ nhận được kinh phí xây cầu rồi đấy."



Chính Tử Khanh về phủ liền thông báo tin vui cho Thập Nhất.



Hôm nay tất cả đám quan lại trong Công bộ đều trợn mắt vì không nghĩ hắn có thể hoàn thành dễ dàng như vậy. Tất nhiên là nam chính vẫn phải tỏ ra hống hách với bọn họ như cũ.



"Nhưng mà lão già Trương Dư đó hình như không quan tâm lắm về việc ta lấy được kinh phí bằng cách nào."



Có lẽ ông ta cũng như những người khác, nghĩ rằng hắn lấy được là nhờ cái danh hoàng tử.



"Không sao, đến lúc xây cầu, Công bộ thượng thư phải đến kiểm tra, đến lúc đó ta sẽ khiến ông ta đứng về phía ngài."



Thập Nhất gấp lại cuốn sách mà cô đang đọc, đây là mấy công việc gần đây Tử Khanh phải giải quyết.



Đúng là nam chính, phải giả vờ dở dở ương ương nhưng vẫn tìm cách giải quyết công việc tốt nhất có thể.



Nếu như không phải vì hứa có nửa dòng máu Tây Hạ thì chắc lão hoàng thượng kia đã chẳng khó khăn với hắn đến mức này.



Quả nhiên là tình tiết của nam chính mà.



"Này… hôm nay Bát đệ đã đến hỏi quan hệ của ta với ngươi đấy."



"Ừm. Có chuyện gì sao?"



"Không. Không có gì."



Chính Tử Khanh rời đi trong ánh mắt khó hiểu của Thập Nhất.



Hắn một mình đi đến thanh lâu uống rượu, chỉ có Vệ Tam đứng sau mà không có bóng dáng một nữ nhân nào.



"Vệ Tam, ngồi xuống uống với ta đi."



"Hoàng tử, ngài có gì phiền lòng sao?"



Tử Khanh lại một ngụm uống hết chén rượu, uống xong chỉ lẳng lặng lắc đầu.



Không thể phiền lòng, con đường này là hắn tự chọn, muốn thành công hắn chỉ có thể bỏ đi tất cả thứ gọi là tình thân hay tình cảm nam nữ.



Nam chính đột nhiên mỉm cười:



"Là ta đang vui. Bởi vì… lần đầu tiên ta có được thứ mà hắn không có."



Trước giờ hắn vẫn luôn phải nhẫn nhịn tủi nhục phía sau nhìn sự sủng ái của phụ hoàng dành cho Chính Lập Thiên. Tất cả thứ mà hắn đang có cũng là nhờ sự ủng ái ấy mà ra.



Một bên căm ghét, một bên lại phải dựa vào, phải đón nhận tình cảm của người mình căm ghét.



Đã vậy thứ tình cảm ấy còn chân thật đến mức đáng ghét nhất.



Nếu như… người mà hắn ghét cũng đối với hắn như vậy thì mọi chuyện đã dễ dàng hơn rồi.



"Hoàng tử, không chỉ một thứ đâu, ngài sẽ có tất cả mọi thứ của hắn."



"Haha… tất cả sao?"



Cái từ tất cả này rộng lớn lắm, Tử Khanh chẳng mong ngóng đến thứ gọi là tất cả đó.



Hắn chỉ muốn khiến cho người phụ hoàng đó trả giá, khiến cho lão ta hối hận vì đã từng đối xử bạc bẽo với mẫu thân và hắn mà thôi.



"Vệ Tam, nếu như ta giết chết sự sủng ái ấy trước mặt ông ta thì sẽ có cảm giác như thế nào nhỉ?"







Thập Nhất đang ngủ thì đột nhiên bị quản gia đánh thức gọi đến phòng của tứ hoàng tử.



Từ bên ngoài cửa phòng cô đã có thể nghe thấy tiếng gọi Diêu Miên của nam chính ở bên trong.



Vừa mở cửa ra, mùi men rượu nồng nặc liền xộc vào mũi, làm Thập Nhất phải nhíu mày.



Tên nam chính này uống rượu xong còn gọi cô đến đây làm gì?



"A… Nha hoàn thông phòng của ta. Ngươi đến rồi hả?"



Chính Tử Khanh ngồi dậy từ trên giường xiên xẹo bước đến phía cô. Hắn dang hai tay muốn chồm lên người cô nhưng bị vồ hụt rồi ngã xuống đất.



Thập Nhất đứng một bên nhìn hắn khó chịu:



"Tứ hoàng tử, ngài không ngủ lại kêu ta đến đây làm gì?"



Nam chính lồm cồm bò dậy từ dưới đất:



"Này… ngươi là nha hoàn thông phòng của ta, còn không mau đến đây bồi ta ngủ. Có tin ta chém đầu ngươi không?"



"À…"



Thập Nhất đi tới đóng cửa phòng, xong lại nắm cổ áo nam chính kéo hắn vào, đẩy ngã hắn nằm xuống giường.



"Tứ hoàng tử, ta không ngại đánh ngài một trận đến khi ngài hết giả say đâu."



Tử Khanh đang nằm trên giường đột nhiên ngồi dậy, ánh mắt thanh tỉnh không giống như người say rượu vừa nãy chút nào:



"Haha… chẳng lừa được ngươi gì cả?"



"Ngài mà không nói được lý do đêm khuya còn gọi ta đến đây là ta trở mặt với ngài đấy."



Đối diện với lời đe dọa của Thập Nhất, nam chính cười hề hề:



"Thì ta phải duy trì hình tượng ham nữ sắc của mình, lại vừa lúc ngươi cũng phải diễn vai nha hoàn thông phòng. Là đồng minh, ngươi giúp ta giữ gìn thân thể chút đi."



"Ta từ chối. Ngài bây giờ cả người đều là mùi rượu. Ta không thể ở lâu trong căn phòng này thêm nữa. Chào ngài."



Thập Nhất nói rồi nhanh nhẹn rời khỏi phòng, mặc cho nam chính còn kêu la gì đó phía sau.



Câu chuyện nhỏ này cũng không ảnh hưởng gì đến mối quan hệ hợp tác của nam chính và Thập Nhất sau đó.



Trước một ngày Thần Tiên Lâu mở cửa trở lại, Thập Nhất phải đến chuẩn bị để đón đám khách đại gia của mình.



Cô thông báo cho lão Tô, người lái thuyền kia về việc chiếc cầu đã chuẩn bị được dựng lại rồi, lúc nghe tin này ông ta xúc động đến đỏ cả mắt.



"Ngày mai đám công tử sẽ lại đến đây, ông hãy để người lái thuyền khác ra và lấy giá tiền gấp mười lần cho ta."



"Gấp mười luôn ạ? Lỡ họ không đồng ý thì sao?"



"Bọn họ đó không biết tiếc tiền đâu. Đừng lo."



Sau đó Thập Nhất quay qua nhìn mười thiếu nữ xinh đẹp của mình:



"Nghỉ ngơi chán rồi đúng không? Ngày mai bắt đầu nghiêm túc làm việc."



"Vâng, Diêu tỷ."



Xong việc Thập Nhất mới đi tới phòng của Mã Linh xem thử tình hình Lý Dịch.



Trông hắn lúc này rất đáng sợ, hai hốc mắt lõm sâu và đen thui, cả người bốc ra một mùi gì đó rất khó ngửi.



Thiếu nữ Mã Linh vẫn không hề tỏ ra ghét bỏ, lặng im ngồi bên cạnh giường săn sóc. Vẻ mặt nàng tiều tụy và ưu thương, không còn dáng vẻ tươi tắn của ngày xưa nữa.



Nghe thấy tiếng động, Mã Linh cũng không quay lưng lại.



"Mã Linh, ngươi không ăn uống như vậy sẽ chết trước hắn đấy."



Mã Linh không đả động gì đến câu nói của Thập Nhất, cô chỉ đành mặc kệ quay đi, nhưng Mã Linh lại đột ngột lên tiếng:



"Diêu tỷ, tỷ có thể chăm sóc Lý Dịch giúp ta vài hôm không?"



"Ngươi định làm gì?"



"Ta muốn về Hồng Y Các, bọn họ nhất định có thuốc giải."



"Ngươi về đó sẽ chết."



"Nhưng không về Lý Dịch sẽ chết."



Thập Nhất quay lưng nên không nhìn thấy biểu cảm của Mã Linh, nhưng từ giọng nói khàn khàn của nàng, cô đoán là nàng ta lại khóc nữa rồi.



"Nếu như ngươi cứu hắn xong rồi, Lý Dịch lại vẫn yêu Diêu Miên thì ngươi định làm sao đây?"



Câu hỏi của Thập Nhất lúc này mới độc địa lắm sao. Giọng nói của cô chầm chậm vang lên như đang mê hoặc tâm trí, muốn làm cho thiếu nữ bỏ cuộc.



"Thậm chí có thể ngươi chỉ là một bóng ma nhìn Lý Dịch thành hôn với một nữ nhân khác. Mã Linh, ngươi chắc mình sẽ không hối hận chứ?"



"Bây giờ ngươi chỉ cần nhẫn tâm một chút, liền có thể sống, có thể gặp một nam nhân khác, có thể sống một cuộc sống bình thường."



Những điều Thập Nhất nói tuy ác độc, nhưng chúng không hề sai. Ích kỷ, nhẫn tâm nhưng đổi lại có thể giữ được tính mạng của mình. Có thể còn có một tương lai tốt đẹp phía trước.



Mã Linh rời giường đứng dậy, cô cầm lên thanh kiếm đang đặt trên bàn.



"Diêu tỷ, ta không biết sau này có hối hận hay không, nhưng nếu cứ để mặc Lý Dịch chết đi như vậy ta chắc chắn sẽ hối hận."



Thiếu nữ bước ra hướng cửa, lướt qua người Thập Nhất:



"Phiền tỷ chăm sóc huynh ấy giúp ta."



Mã Linh còn chưa đi được mấy bước, cảm giác đau nhói sau gáy đã hiện lên, thân người thiếu nữ ngã xuống, rơi vào vòng tay ai đó.



"Ta không muốn chăm người bệnh đâu."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK